Nhà họ Bạc không phải đơn giản gì, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều vàng như vậy.
Rương vàng nằm dưới ánh đèn sáng chói, khiến người nhà họ Bạc nhìn vào ai nấy đều có chút ngây ngẩn.
Ông cụ Bạc kịp phản ứng lại, hơi giật mình: “Tổng giám đốc Thẩm, ý của ông là?”
Thẩm Quốc Vinh liếc mắt nhìn ông cụ Bạc một cái: “Thưa ông, nhà họ Thẩm chúng tôi từ trước đến nay không thích thiếu nợ người khác, số tiền Tiểu Ngũ tiêu xài trong ba năm gả cho nhà họ Bạc các người, tôi nghĩ một rương vàng thế này đã đủ rồi. Dĩ nhiên nếu như không đủ thì ông cụ Bạc có thể cho tôi một con số, tôi sẽ gọi người mang tiền đến ngay.”
Ông ấy nói xong, hơi dừng lại một chút: “Những gì nhà họ Thẩm chúng tôi nợ nhà họ Bạc các người, hôm nay xem như chấm dứt, bây giờ thì cùng tính lại một chút xem nhà họ Bạc các người thiếu nhà họ Thẩm chúng tôi những gì.”
Thẩm Quốc Vinh lăn lộn trên thương trường nhiều năm, từ lâu đã luyện được khí thế không giận mà uy, lúc ông ấy nói lời này, trên mặt không hề có biểu cảm gì, nhưng bất cứ ai có mặt đều có thể nghe thấy sự tức giận ẩn bên trong câu nói đó.
Ông nội Bạc nghe thấy Thẩm Quốc Vinh nói như thế, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi không hiểu ông đang nói gì.” . Truyện Sủng
Thẩm Quốc Vinh vốn đang chờ những lời này của ông cụ Bạc: “Ông không hiểu cũng không sao, tôi sẽ nói rõ ràng từng cái một cho ông biết!”
“Thẩm Thanh Ngọc gả vào nhà họ Bạc ba năm, bị cả em chồng và cậu hai nhà họ Bạc đối xử lạnh nhạt, đây là điều đầu tiên tôi muốn tính với ông. Sau khi Thẩm Thanh Ngọc và cậu hai nhà họ Bạc ly hôn, cả hai vốn nên mỗi người một ngả không liên quan đến nhau nữa, nhưng cô Bạc đây lại móc nối với người khác hãm hại Thẩm Thanh Ngọc, bắt cóc nó vào ban đêm, chưa kể còn cho Thẩm Thanh Ngọc uống thuốc, gọi người đến thay phiên cưỡng hiếp nó, đây là chuyện thứ hai. Chuyện thứ ba, cô Bạc đã chụp hình tôi và Thẩm Thanh Ngọc từ những góc độ gây hiểu lầm và truyền tin đồn rằng Thẩm Thanh Ngọc được bao nuôi.”
Nói một hơi hết ba chuyện, Thẩm Quốc Vinh nhìn thẳng vào ông cụ Bạc: “Thưa ông, ba chuyện này, tôi mong ông cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng! Dẫu sao thì nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ không để các người dễ dàng bắt nạt như thế.”
Lương Thanh Hà ở bên cạnh cũng lạnh lùng khịt mũi nói: “Ngay cả gia đình bình thường cũng biết đối xử tử tế với con dâu, đứa con gái chúng tôi vất vả nuôi hai mươi mấy năm mới gả cho nhà họ Bạc các người, thế mà ba năm qua các người đối đãi với con gái tôi như vậy ư?”
“Nếu ngay từ đầu đã xem thường Thẩm Thanh Ngọc, vậy tại sao còn phải cưới nó về? Nhà họ Bạc các người bắt nạt con gái tôi thì thôi đi, ngay cả người ngoài cũng dám ức hiếp nó? Bởi vì Thẩm Thanh Ngọc xuất hiện cùng lúc với con dâu lớn đi ngoại tình của các người, các người không nói hai lời lập tức phạt con gái tôi quỳ ngay ngắn trong nhà thờ tổ cả đêm!”
“Nhà họ Bạc các người dựa vào đâu mà trách phạt nó? Dựa vào đâu ba lần bốn lượt gây khó dễ cho nó? Hôm nay nếu nhà họ Bạc không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng thì chúng tôi sẽ để người đời cho chúng tôi một câu trả lời!”
Nghe từng câu từng chữ của bố mẹ Thẩm Thanh Ngọc nói ra, sắc mặt ông cụ Bạc tối sầm như màu đất.
Hôm nay ba người nhà họ Thẩm rõ ràng đến đây để tính sổ, ba chuyện kia đều là thứ mà nhà họ Bạc đuối lý trước.
Nếu như Thẩm Thanh Ngọc chỉ là con gái của một gia đình bình thường thì bọn họ chỉ cần cho chút tiền rồi đuổi đi là được, ấy mà bây giờ Thẩm Thanh Ngọc vừa xoay người đã biến thành đứa con gái duy nhất của Thẩm Quốc Vinh, lần đầu tiên Bạc Vĩnh Cơ cảm thấy tức giận không nói nên lời.
Đối mặt với những câu hỏi của vợ chồng Thẩm Quốc Vinh, một lúc lâu sau Bạc Vĩnh Cơ mới thốt ra được một câu: “Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm, người trẻ tuổi sống cùng nhau khó tránh xảy ra chút hiểu lầm, cuộc hôn nhân của hai đứa nhỏ không hạnh phúc, Thẩm Thanh Ngọc tức giận trong lòng đương nhiên tôi có thể hiểu được. Nhưng nếu các người nói nhà họ Bạc chúng tôi bạc đãi Thẩm Thanh Ngọc, ông già này không nhận!”
“Thẩm Thanh Ngọc, cô gả vào nhà chúng tôi được ba năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, ân oán qua đi tôi không muốn tính toán đến nữa, nhưng sao cô có thể vì bất bình trong lòng mình mà cùng bố mẹ đến đây nói linh tinh vậy?”
Thẩm Thanh Ngọc nghe ông cụ Bạc nói thế, đột nhiên bật cười, cô ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành đang đứng bên cạnh cười nhạo: “Cậu hai nhà họ Bạc, phiền anh nói rõ cho gia đình anh biết, tại sao chúng ta kết hôn ba năm mà vẫn không thể có con?”