Kết quả điều tra cũng không tốt, dựa theo hiểu biết nhiều năm của Lâm Nam Vũ đối với Bạc Minh Thành, cậu ta biết sau khi Bạc Minh Thành nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận.
Làm thư ký của Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy, sau khi Lâm Nam Vũ để tài liệu xuống bàn, muốn rời đi theo bản năng, để lại không gian cho Bạc Minh Thành cho anh tự tiêu hóa thông tin, tránh đi cơn giận của anh.
Ngay khi Lâm Nam Vũ chuẩn bị quay người đi, đột nhiên cậu ta thấy một bình thuốc dạ dày trên bàn.
Lâm Nam Vũ vội vàng nhìn về phía Bạc Minh Thành, lúc này mới phát hiện, sắc mặt của Bạc Mộ Niên đang không tốt lắm.
“Tổng giám đốc Bạc, anh, đau dạ dày sao?”
Tay của Bạc Minh Thành đang cầm tài liệu bỗng hơi nhúc nhích, anh nhìn Lâm Nam Vũ một chút nói: “Không có.”
Lâm Nam Vũ mấp máy môi, cảm thấy không hiểu tại sao Bạc Minh Thành lại tức giận, cậu ta cũng không dám hỏi tiếp: “Được rồi, vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ra ngoài đi.”
Bạc Minh Thành không quan tâm đến Lâm Nam Vũ nữa, cúi đầu nhìn kết quả điều tra trên tay.
Anh nhìn rất nhanh, đọc nhanh như gió, chưa tới mấy phút Bạc Minh Thành đã đọc xong phần kết quả điều tra.
Sau khi xem xong, khuôn mặt trực tiếp trầm xuống, anh ném thẳng tập tài liệu trên tay đi!
Không thể nào!
Rõ ràng là Thẩm Thanh Ngọc cố ý, tại sao cô cũng thành người bị hại!1
Bạc Minh Thành cảm thấy kết quả điều tra của Lâm Nam Vũ là một câu chuyện cười, đêm đó anh bị người ta bỏ thuốc, khi ý thức mơ hồ anh đã từng hỏi cô vì sao, cô nói là bởi vì thích anh, cho nên muốn có được anh!
Nhưng bây giờ kết quả điều tra lại nói, đêm hôm đó máy theo dõi của khách sạn bị hỏng, nhưng có người đã thấy, năm đó Thẩm Thanh Ngọc cũng bị bỏ thuốc.
Nếu như đây là sự thật, vậy thì trong ba năm kia, vì sao Thẩm Thanh Ngọc không nói một câu giải thích nào!
Buồn cười!
Người đàn ông trầm mặt, giống như bầu trời trước cơn bão.
Bạc Minh Thành gọi vào đường dây nội bộ: “Vào đây.”
Anh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Nam Vũ cầm ống nghe, sắc mặt hơi đổi.
Cậu ta biết, nhất định Bạc Minh Thành sẽ nổi giận!
Nhưng mà còn cách nào đâu, cậu ta là thư ký!
Lâm Nam Vũ khẽ hít một hơi, lúc này mới đứng dậy đi về phía văn phòng của Bạc Minh Thành.
“Tổng giám đốc Bạc?”
“Kết quả điều tra này là cậu đang đùa tôi à, thư ký Lâm?”1
Lâm Nam Vũ ngẩng đầu, nhìn Bạc Minh Thành đang ngồi trên ghế làm việc, khuôn mặt bình tĩnh, bị đôi mắt kia nhìn qua, cả người cậu ta như bị cái gì đó đè lên, có hơi hít thở không thông.
“Tổng giám đốc Bạc, kết quả này, tôi đã tự đi điều tra lại.”
Khi cậu ta nhìn thấy kết quả điều tra cũng không tin, cho nên tự mình tới khách sạn một chuyến, tự mình đi tìm người nhận là chứng kiến chuyện năm đó.
Người chứng kiến thật sự không nói chuyện, anh ta là một nhân viên phục vụ, lúc đó Thâm Thanh Ngọc mặc quần áo gì ở bữa tiệc đối phương vẫn nhớ.
Người đó nói Thẩm Thanh Ngọc quá đẹp, cho nên ở trong bữa tiệc đó nhìn nhiều thêm mấy lần.
Người bỏ thuốc là một người đàn ông, nhưng mà là ai thì người đó không biết, bởi vì khuôn mặt rất thô, sau khi bỏ thuốc, người chứng kiến cũng không còn gặp lại người đàn ông đó.
Người nam đó nói bỏ thuốc Bạc Minh Thành không phải là Thẩm Thanh Ngọc, là người đàn ông kia bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc.
Nếu như chuyện này là đều là do Thẩm Thanh Ngọc làm thì Thẩm Thanh Ngọc cũng không cần thiết phải ác như vậy, với bản thân mà cũng ra tay.
Dù sao lúc đó cô ở hiện trường, không người thân không người quen không có bạn bè, người duy nhất cô quen biết là cấp trên cũng đến muộn.
Trừ cái đó ra, còn có một việc, Lâm Nam Vũ lấy một thứ không có trong kết quả điều tra đưa tới: “Tổng giám đốc Bạc, còn có một việc, tháng thứ hai sau đêm hôm đó, cô hai nhà họ Tô đã ra nước ngoài từ đó chưa từng quay lại.”
Mọi người đều biết, cô hai nhà họ Tô Tô Hiểu Ny thích Bạc Minh Thành.