Bạc Minh Thành lạnh mặt đi ra từ phòng bệnh, Tần Minh Tú nhìn thấy, muốn hỏi có chuyện gì nhưng nhìn đến sắc mặt của con trai, bà ấy há miệng, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Bạc Minh Tâm hừ lạnh: “Anh, chuyện tối hôm nay chắc chắn là Thẩm Thanh Ngọc cố ý!”
Cô ta không có chứng cứ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc cố ý!
Bạc Minh Tâm vừa dứt lời, Bạc Minh Thành bèn nghiêng đầu nhìn cô ta một cái.
Sự lạnh lẽo trong tròng mắt đen kia khiến Bạc Minh Tâm sợ đến nỗi sắc mặt tái đi, cô ta lùi về phía sau hai bước theo bản năng, vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng đều bị cô ta nuốt trở vào.
Nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Bạc Minh Thành, cho đến khi người biến mất ở chỗ rẽ, Bạc Minh Tâm mới nhúc nhích một cái.
Sắc mặt trắng bệch của cô ta cũng mới khôi phục vẻ hồng hào, nhưng mà phía sau lưng bộ váy toàn là mồ hôi lạnh.
Ánh mắt vừa rồi của Bạc Minh Thành tựa như dã thú lạnh lùng vô tình, như thể nếu như cô ta nói thêm một câu nữa, anh ta có thể xé xác cô ta ra.
Quá đáng sợ.
Bạc Minh Tâm quay đầu liếc nhìn ông cụ Bạc ở bên trong phòng bệnh, cuối cùng chỉ có thể dừng ánh mắt ở trên người Tần Minh Tú: “Mẹ, ông nội tỉnh rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Bất kể là Bạc Minh Thành hay là ông cụ Bạc, tất cả đều không phải là người dễ chọc vào.
Hiếm khi Bạc Minh Tâm sáng suốt.
Tần Minh Tú cau mày: “Anh trai con, nhất định là nó rất buồn.”
Bạc Minh Tâm không tiếp lời, Bạc Minh Thành có buồn hay không thì cô ta không biết, nhưng tiếp theo nhà họ Bạc sẽ rất chật vật là sự thật.
Bạc Minh Thành bước nhanh ra khỏi bệnh viện, sau khi lên xe bèn đạp chân ga phóng nhanh về phía khu nhà ở của Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng khi xe dừng lại ở dưới chung cư của Thẩm Thanh Ngọc, anh ta lại không xuống xe.
Bạc Minh Thành đã lớn từng này, nhưng đây là lần đầu tiên sinh ta mấy phần sợ hãi không dám đối mặt.
Anh ta chưa từng sợ hãi điều gì, không sợ chết, cũng không sợ bất cứ chuyện gì.
Nhưng bây giờ, khi đứng trước chân tướng của đám cưới tối nay, anh ta lại sợ hãi.
Anh ta nhớ đến hơn nửa tháng trước, có hai lần Thẩm Thanh Ngọc nói đến câu “Đương nhiên là trả thù anh rồi”, tay Bạc Minh Thành run rẩy một cái, điếu thuốc lá vừa cầm lấy cứ thế rơi xuống dưới chân.
Anh ta cúi đầu liếc nhìn, cũng không đưa tay xuống nhặt, cứ nhìn như vậy.
Một lát sau, Bạc Minh Thành mới rút tiếp một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra.
Thật ra anh ta không thích hút thuốc, thỉnh thoảng sẽ hút xì gà, một năm trước sau khi ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc, có một lần anh ta đi tụ tập với mấy người Châu Du Dân.
Châu Du Dân nói cho anh ta biết, hình như Thẩm Thanh Ngọc ở bên Phó Ngọc Hải rồi.
Sau khi anh ta nghe vậy thì cảm thấy buồn bực trong lòng, nhìn thấy thuốc lá trên bàn bèn cầm lên hút.
Hương vị của nicotin rất sặc, thật ra hút thuốc lá chẳng ngon lành gì, nhưng mà vào miệng vào phổi lại có thể cho người ta một loại tê liệt vô hình, như thể như vậy mới có thể khiến bản thân hoàn toàn lơ lửng, hoàn toàn thoát khỏi hiện thực.
Giống như anh ta bây giờ, không cần nghĩ xem đám cưới hôm nay rốt cuộc có phải do Thẩm Thanh Ngọc cố ý sắp xếp hay không, cũng không cần nghĩ xem rốt cuộc Thẩm Thanh Ngọc có yêu anh ta hay không.
Rốt cuộc Thẩm Thanh Ngọc có yêu anh ta hay không đây?
Bạc Minh Thành thả một ngụm khói, phát hiện vấn đề này còn khiến anh ta không thể kháng cự hơn bất cứ chuyện gì.
Thuốc lá cũng không đè nổi suy nghĩ, nhưng anh ta không có câu trả lời.
Anh ta lại lấy chiếc điện thoại kiểu cũ kia ra, nhìn lại từng tin nhắn trong hơn hai trăm tin nhắn đó.
Tám năm.
Trong này lưu giữ sự yêu thích và tình yêu của Thẩm Thanh Ngọc đối với anh ta trong hơn tám năm, dừng lại ở ngày cô làm vợ anh ta vào bốn năm trước.
Tính cả ba năm mà cô làm vợ anh ta, tổng cộng mười một năm.
Trong cuộc đời của một con người có bao nhiêu cái mười một năm?
Không có bao nhiêu cả.
Anh ta chiếm cứ một phần mười trong toàn bộ cuộc đời của Thẩm Thanh Ngọc, một phần mười đó, tại sao cô lại nói không yêu là không yêu nữa một cách dễ dàng như vậy chứ?
Anh ta không tin cô không yêu anh ta.