Chương 26: Lạc lõng // Thế chiến
-Đây là đâu?_Bước chân ra khỏi chiếc ô tô đen bóng, Tử Di ngơ ngác nhìn dòng người đông nghẹt lũ lượt từ tứ phía đổ về trước mặt, lòng mang một nỗi thắc mắc lẫn khó hiểu. Khó hiểu vì ko biết tại sao tên oan gia đáng ghét lại kéo cô lên xe trong khi thức ăn vào bụng cô vẫn chưa tiêu hết, thắc mắc bởi nơi cô bị lôi đến ko ngờ lại được nhiều người lui tới như vậy, mặc dù thời tiết quanh đây buốt giá tận xương tủy
-Mặc cái này vào, đêm ở Hàn Quốc rất lạnh_Thờ ơ với câu hỏi của người nghi hoặc mình, Tử Thần ân cần với lấy chiếc áo khoác dài tròng vào người cô như ban một ân huệ cho kẻ nghèo khó tả tơi giữa đêm đông, ánh mắt có chút ấm áp đến mê hồn
-Rốt cuộc cậu đưa tôi đi đâu đây, dạ dày tôi đang thét lên đau đớn chỉ vì sự nông cạn của cậu đấy, cơm canh còn chưa xuống tới ruột non nữa_Giật lấy chiếc áo tự mình mặc vào như ko muốn nhận sự giúp đỡ của kẻ thù, Tử Di cằn nhằn tỏ ý ko hài lòng, Tử Di nhìn ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc đang thay đổi trên chiếc bảng hiệu to tướng gắn chặt trên mái vòm hình tổ chim của một tòa nhà rộng lớn và cao vút
-Ko bán cậu là được chứ gì?_Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô nàng đang âm thầm chống đối mình, chặt Tử Thần siết chặt, đan quyện từng ngón tay mình vào ngón tay của người kia như ko muốn buông lơi nó thêm một lần nào nữa
-Khoan đã_Nheo mắt để nhìn dòng chữ đang nhấp nháy đổi màu kia, Tử Di ko tin nổi vào những gì mình vừa nhìn thấy, ấp úng ko thành câu_Đây...đây là Qeen's Hall-nơi được gọi là thiên đường của tất cả các nghệ sĩ giới K-pop bởi khi được đặt chân lên nó, nghệ sĩ đó đã được gắn cho mình danh hiệu nghệ sĩ quốc dân và được thế giới công nhận, biết đến.
-Biết rồi thì đi thôi_Hếch mặt ra hiệu cho bác tài xế đưa xe vào bãi đỗ, Tử Thần liếc nhìn khuôn mặt thon nhỏ tràn trề hứng khởi bên cạnh rồi ko nói ko rằng lôi xành xạch cô vào phía trong tòa nhà mà dù cô có nhịn ăn bao nhiêu năm cũng khó có thể mua nổi vé
-Xin quý khách đưa vé cho tôi_Một nhân viên quầy thu vé lên tiếng, mặt nở nụ cười hiền cúi chào đôi trai gái
-Là tôi!_Ko những ko đưa vé, chàng trai họ Lăng chỉ đáp gỏn nhẹ bằng 2 chữ, nhưng quá đủ để người kia hiểu, thoáng kinh ngạc rồi cúi đầu chào thêm lần nữa
-Mời cậu vào
-Đồ trơ tráo_Quay đầu nhìn chị nhân viên vẫn cúi rạp người khi cô và người bên cạnh đã đi khuất, dù ko hiểu hai người đó vừa nói gì với nhau nhưng Tử Di xét qua hành động khiêm nhường ý sợ sệt của chị ta cũng đủ để sôi máu, ưu ái dành cho Tử Thần một ánh mắt khinh rẻ_Cậu đã làm gì người ta mà giờ người ta sợ cậu như sợ ma vậy hả? Hay lại dùng định luật Ta-liếc, dùng mĩ nam kế để lọt lưới pháp luật phải ko?
-Được thôi, nếu cậu có bản lĩnh, tự ra ngoài mua vé đi, tôi ko cản?_Bực bội vì có người lấy ơn báo oán mình, Tử Thần nhất thời nóng vội, quên mất cơn e ngại người đông sẽ dễ lạc nhau đang chế ngự trong tiềm thức của mình, vung mạnh tách rời bàn tay đã ấm dần của người kia
-Tôi cũng ko muốn đi cạnh một kẻ mặt dày như cậu_Cơn giận vỡ lỡ, Tử Di chiều theo ý của người kia, một mạch xoay gót bước đi, lẫn vào dòng người đang reo hò ko ngớt tên ban nhạc yêu thích của mình “Wild Boys”
Cau mặt nhíu mày tức tối, Tử Di uốn éo mãi trong đám người cứ chốc chốc lại xô đẩy nhau mới tìm được một chỗ đứng thích hợp cho mình. Được một hồi, khi cái cương bao trùm lấy thân thể bóc hơi theo ko khí thì cái nhu vốn âm ỉ trong từng mạch máu cô nàng họ Hàn lại sôi lên, khiến thân chủ phải đưa mắt dao dác tìm hình bóng ban nãy
-Cái tên Lăng Tử Thần chết tiệt, sao ko đuổi theo mình chứ?
Đắn đo một lúc giữa quyết định quay lại, chườm bộ mặt ko thể nhục hơn van xin oan gia họ Lăng niệm tình chừa cho mình con đường sống hay thà chết vinh hơn sống nhục, tiếp tục công cuộc bỏ đi lấy danh dự cho mình, làm hắn phải phát hoảng lên cho người lục lọi tìm kiếm mình khắp nơi mới chịu khuất phục trở về, Tử Di cũng biết lo lắng cho quãng đời sau này của mình, lỡ bị bỏ lại ở chốn đất khách quê người này, đói chết ko ai biết, đành ngậm đắng nuốt cay quay lại con đường cũ nhằm bảo toàn mạng sống nhưng bát nước đã bể đi thì dù có lấy keo 502 dán lại cũng khó nguyên vẹn, con đường ban nãy cô rẽ lối đi giờ đã bị đám người cuồng nhiệt kia chiếm cứ hết, cơ hồ bốn phía dày đặc người xô đẩy, có biết đường e rằng cũng ko thể trở về dễ dàng
Len lỏi trong biển người mênh mông, Tử Di mở căng hết cơ mắt, thân thể như vũ công ba lê hết uốn bên này, éo bên kia cực thê thảm, đôi chân thì lại bị đám người lạ bủa vây chung quanh giẫm đến nát cả xương, bét cả da khiến cô nàng nhăn mặt khốn khổ, oán trời oán đất. Tiếc thay cô lại chẳng thể nói được tiếng Hàn, nếu ko cô đang hét lên một tràng thật to cho đám người tàn ác đó kinh hồn bạt vía mà chạy đi, nhường đường cho cô, chiêu thức đánh vào tâm lí người “Phân tươi đây” xưa kia vang dội gới giang hồ cô vẫn thường làm cũng chẳng thể phát huy được nữa, đành ở lại trong cuống họng mà kêu gào thảm thiết
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cách Gọi điện thoại cho người thân, cầu cứu 2 đấng sinh thành đáng yêu phía bên kia quả đất là thỏa đáng nhất, Tử Di bèn rút điện thoại, liến thoắng gọi vào số của mama đại nhân, cầu mong có thể nghe được giọng nói trong trẻo chót vót đến đinh tai nhức óc của bà
Đi theo đường dây phủ sóng trên Trái Đất, tín hiệu SOS của cô nàng họ Hàn cuối cùng, sau chặng đường dài vượt biển cũng cập bến tại một chiếc Iphone trong tòa biệt thự gắn tên Hàn Gia Phong
-Tắt hết điện thoại di động của mấy người đi, chúng ta cần phải di chuyển trong yên lặng, tránh làm kinh động thính giác của bọn chó săn, hiểu rồi chứ?_Ra lệnh cho đám người ninja mặt mũi bịt kính mít, tay lăm le hết kiếm rồi đến phi tiêu ở phía sau bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng uy lực, Hàn phu nhân cẩn trọng
-Vâng_Đáp lại nhỏ nhẹ ko kém, đám người răm rắp làm theo lệnh chủ, lôi điện thoại đủ kiểu đủ xuất xử ra đặt vào trạng thái “thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách gửi lại lời nhắn theo đường bưu điện”
-Ò ó o...Ò ó o...trời sáng rồi bà xã ơi..._Ngay khi đám người kia vừa tắt điện thoại, bỗng một nhạc chuông cực kì bắt tai như một chiếc dùi nện vào mặt trống đang căng phòng, làm toàn thảy tôi tớ đang lén lén lút lút phải giật nảy mình, ngó nghiêng tứ phía truy tìm tung tích chủ nhân của nó
-Đã bảo là tắt hết rồi mà, sao vẫn lì lợm thế hả?_Bực bội quát lớn, Hàn phu nhân cuống cuồng như ngồi trên vỉ nướng, tay cầm sẵn hai chiếc kiếm phòng khi kẻ địch xuất hiện thì giết bịt đầu mối
-Phu nhân..._Một tên trong đám ninja rụt rè lên tiếng_Hình như nó phát ra từ người phu nhân
-Hả?_Bừng tỉnh, Hàn phu nhân sờ soạng khắp người tìm điện thoại kiểm tra, sau khi xác nhận mới vở lẽ nó là của mình, chỉ là bà ko hiểu nổi mình đã đặt nhạc chuông kinh dị này khi nào nữa_Alô, Hà Huyễn Nhi xin nghe!!
-Mẹ, con đây!_Đầu dây bên kia lên tiếng cùng âm thanh hỗn tạp xong vào màng nhĩ người cầm máy bên này, khiến màng nhĩ bà thiếu điều đứt phăng
-Tử Di...
-Ko hay rồi, phu nhân, lão gia đổ bệnh rồi_Đương lúc Hàn phu nhân đang gọi tên của con gái mình thì đột nhiên từ trong ngõ tối, một gia nhân hớt hải chạy đến báo tin chẳng lành
-Ngươi nói gì?_Ko chú tâm vào cuộc nói chuyện với người bên kia máy nữa, Hàn phu nhân lập tức để nỗi lo lắng dâng trào, lẫn át tiếng kêu cứu thảm thiết của đưa con bị thất lạc, cũng chính là nguyên nhân xảy ra cuộc nội chiến giữa bà và chồng
-Khi phát hiện được nơi trú ẩn của phu nhân, lão gia liền xong ra ngoài thì đột nhiên ngã xuống đất, người ngợm mồ hôi chảy như tắm, hiện đang cho người gọi bác sĩ_Thành khẩn khai báo toàn bộ sự việc, kẻ tôi tớ làm mặt hoảng hốt, nước mắt chảy ròng y chang lúc hối hả chạy đến
-Để ta đến xem sao?_Tàn nhẫn nhét điện thoại vào túi, bẵng mất người bên kia máy đang chờ tiếng nói của mình, Hàn phu nhân tra kiếm vào vỏ, toan chạy về phía phòng ngủ
-Phu nhân, coi chừng có bẫy_Một ninja nhanh tay túm lấy cổ tay chủ, nói ra sự lo ngại của mình, ánh mắt sặc mùi hồ nghi rọi về phía người gia nhân đang run rẩy
-Ko phải_Hét lên bào chữa, người gia nhân e ngại
-Được rồi! Ta phải đến_Nhìn kẻ nắm chặt cổ tay mình, Hàn phu nhân từ từ gỡ những ngón tay cương quyết ấy, ánh mắt hiền dịu sáng lên như sao tỏ trên trời đêm_Dù đó là một cái bẫy hay ko, chẳng ai có thể biết chắc được, nhưng nếu ko thể ở bên chồng vào những lúc như vầy, ta ko nghĩ mình xưng đáng để làm vợ của người đó. Ngươi cũng biết mà, từ khi ta quyết định rời gia tộc đến đây, đã ko còn có thứ gì quan trọng hơn thế nữa
-Phu nhân, cẩn thận_Cúi người kính cẩn, đám ninja cầu chúc cho chủ nhân mình rồi đưa mắt tiến theo bóng dáng thon gầy, ko rời dù nó đã khuất hẳn
Tiếp theo đó 10 phút, bọn họ đã nghe thấy tin báo thắng trận từ phe đối địch, lòng người nào người nấy đều cảm thấy chán chường
-Biết mà_Một tên tỏ rõ cơn uất nghẹn của mình_Đúng là chẳng thể chơi đẹp được, biết thế chúng ta cũng chơi xấu cho xong
-Cũng chẳng ích gì, từ đầu đến cuối, kết quả chung cuộc, dù làm cách nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn thua_Kẻ lúc nãy đã nắm tay chủ nhân lên tiếng, ko phải để tránh an anh em mà là để nêu lên bản chất sâu xa vỗn dĩ ai nhìn vào cũng biết của trò chơi họ vừa trải qua, ko, làm mồi mới đúng
-Là sao?_Tên ban nãy thắc mắc
-Số lượng chênh lệch, mặt trận trên địa bàn của địch, thủ lĩnh lại ko hề có ý định thắng thì sao hơn được_Cởi khăn bịt mặt, tên ninja có vẻ già dặn nhất tiếp lời, thản nhiên đi ra lối cổng chính_Đi uống chứ, ta đãi
***
Biệt thự Hàn Gia tại NewYork, thâu qua màn đêm mù mịt, ánh đèn vàng thanh nhã từ căn phòng ngủ của cặp vợ chồng nọ yếu ớt hắt qua những khe hở nhó xíu phía dưới cửa, làm tan bóng tôi một vùng nhỏ ở ngoài kia căn phòng. Phía bên trong, sau khi nhận ra bị chồng lừa, Hàn phu nhân ko còn giận dỗi như thường ngày, thay vào đó là nét trầm tư miên man
-Đừng yên lặng như thế, em làm anh sợ rồi đấy_Ôm chầm lấy vợ, bao bọc thân thể mỏng manh bằng cánh tay rắn chắc của mình, Hàn lão gia thì thầm thật khẽ
-Anh muốn để con bé tổn thương đến thế sao?
-Chẳng phải em muốn thông báo cho toàn thế giới này biết về thân phận của nó ư? Ít nhất em cũng phải khiến nó ao ước nắm quyền lực trong tay trước đã, như thế, khi đón nhận sự thật, nó sẽ ko nao núng và hoảng sợ_Phân tích rõ ràng cho vợ hiểu mục đích thực sự của mình, Hàn lão gia có chút buồn vì người vốn nhạy bén với những suy nghĩ sâu xa như bà xã của ông, chỉ với chuyện cỏn con này lại ko nhận ra được thâm ý ấy
-Nhưng nhất định phải để nó hứng chịu những ánh mắt khinh rẻ, coi thường của bọn doanh nhân mới thành đạt đã biết kiêu đó à? Chưa kể, Lăng gia lại đặc biệt cân nhắc quan hệ của họ với Liệt gia nữa, nếu ngày mai, trong buổi thương thảo, giới thiệu kế hoạch mới với các cổ đông mà thực chất là buổi nhận con của Lăng Tử Ôn, lỡ như Tử Thần công bố chuyện đó, Tử Di sẽ gặp nguy hiểm.
-Đó là lí do anh ko muốn em đến Seul. Lần này hãy để cho nó tự giải quyết chuyện của mình, phải cho nó biết nếu thiếu quyền lực, địa vị, tiền bạc, nó sẽ bị xã hội phân đẳng cấp này dè bỉu ra sao, thấm nhuần cái đau đớn vì lòng tổn thương bị chà đạp. Có như thế, khi chúng ta trao cho nó thứ quyền lực to lớn đó, nó mới có thể nắm vững và sử dụng một cách hiệu quả. Còn nếu em cứ đứng ra làm chỗ trú chân cho nó, nó sẽ ỷ lại và ko muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại
-Em ko muốn nó như em, lúc còn học ỏ P&P_Nghĩ ngợi một hồi, khó khăn lắm Hàn phu nhân mới hồi tưởng lại quá khứ của mình, giọng bà run rẩy, chữ vỡ chữ ko
-Nên nhớ, bên nó là Lăng Tử Thần, thằng bé đó nhất quyết sẽ bảo vệ nó_Hôn lên má vợ, Hàn lão gia nở nụ cười hiền trấn an vợ, vòng tay lại siết chặt
P/s: Dù đã cố nhưng mình chỉ có thể post chừng này thui, nhưng so với mấy lần trước nhiều hơn 1 tẹo , đọc xong nhớ cmt cho mình đó nhá (Với mí bạn đọc chùa phải cmt trong suy nghĩ rồi ném máy bay tới nhà mình nhứ )