Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 65: Chương 65




Chương 65: Em chỉ chấp nhận Tử Thần là con rể em thôi

***

Gấp một vài chiếc áo đã khô kiệt nước từ dây phơi thành nếp một cách tỉ mẩn trong lúc chờ đợi thằng con thứ tiễn khách trở về coi như thú vui giết thời gian đặc biệt của mình, Hàn phu nhân để gọn đống áo quần vào chiếc vali to đùng, ánh mắt dịu dàng thềm lần nữa lướt trên khuôn mặt đầy vẻ đăm chiêu của ông chồng đang ngồi cạnh giường bệnh của cô con gái nhỏ, khẽ nhíu mày lo lắng.

Cứ những lúc trời xế chiều như lúc này, hay những lúc rảnh rổi tới mức nhàm chán, ông chồng bà lại kéo ghế đến gần giường bệnh của Gia Băng, đưa ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh như mặt hồ chăm chăm nhìn đứa con tội nghiệp của mình chén giấc nồng, ko nói gì mà cứ trầm ngâm suy nghĩ trong lòng. Ông lặng người đến mức, bà sợ rằng chỉ cần 1 chốc rời mắt, chắc chắn cái người ngồi thu lu đó sẽ ko còn là chồng bà nữa, mà là một con ốc sên khổng lồ đột biến gen chính hiệu.

Hàn phu nhân thở dài một tiếng đầy chán nản. Bà đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế đệm mềm mại còn vương hơi ấm nhàn nhạt, đôi chân thon dài từng làm mưa làm gió một thời trong giới người mẫu làm bất cứ ai cũng phải ghen tị vững chãi trên đôi giày đế nhọn bước chậm rãi đến chỗ chồng, hai con ngươi đảo nhanh chuyển đối tượng, dán lên khuôn mặt thiên sứ đã dần lấy lại thần sắc của cô con gái đang say mộng.

Sau khi thu hẹp khoảng cách của mình với chồng, Hàn phu nhân đưa đôi tay vẫn trắng mịn thuở nào của mình, quàng lên cổ chồng từ phía sau, rồi dồn cả cơ thể lên tấm lưng rộng lôi cuốn. Bà rúc mặt vào gáy chồng, đôi môi mọng đỏ ướt át thì thầm bên tai the thẻ:

-Anh lại thế rồi!

Ko từ chối sự nồng ấm từ vợ truyền đến, Hàn lão gia đưa đôi tay nãy còn đan vào nhau ôm ấp lấy đôi bàn tay vợ như đáp lại, khoé miệng nở cười nhạt.

-Lại làm sao?

-Trầm ngâm, tĩnh lặng một cách đáng sợ_Hàn phu nhân tiếp tục phả hơi vào vùng da gáy chồng_Anh làm em bắt đầu hoang mang thật sự rồi đấy!

Cái cảnh vợ phủ phục người mình lên lưng chồng này thật dễ gây nhiều trường phái nhìn nhận khác nhau cho những tên cận vệ mặt mũi đĩnh đạc oai vệ bề ngoài “ngươi có đem người đẹp số đo 3 vòng chuẩn ko chỉnh 90-60-90 ta cũng ko thèm để mắt đến” nhưng bụng dạ hô hoán lên “tiếp đi cưng! Tiếp đi cưng!” đang ti hí mắt bên ngoài chiêm ngưỡng, tên nào ngây ngô trong sáng một xíu thì còn chép trầm trồ ngưỡng mộ sự hồn nhiên quá tuổi của cặp vở chồng đình đám này, kẻ lòng dạ đen tối quá lại sẵn lòng nhọc công nghĩ tình tiết vượt sức tưởng tượng tiếp theo.

Mà Hàn phu nhân cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ làm gì, dù sao cũng là vàng thật, sợ gì nhảy vào lửa. Bà tiếp tục vân vê mũi chồng như một thói quen khó bỏ.

-Sao anh lại im như thóc thế? Nói gì đi chứ?

-Thế em muốn anh nói gì?_Hàn lão gia xua tay vợ.

-Những gì anh đang nghĩ..._Bà mỉm cười tinh nghịch hệt như một cô nhóc 17, những ngón tay ko yên phận rẽ xuống phía dưới, xỉa xỉa vào vùng ngực bên trái chồng, nơi quả tim trẻ mãi đang giục trống thình thịch_...ở đây nè! Chứ ko phải ở trong đầu.

-Hừm!_Hàn lão gia thở dài thành tiếng, ánh mắt vẫn ngự trên cô con gái đang trở mình_Huyễn Nhi, em biết anh đang nghĩ gì mà.

-Ầy, đoán là một chuyện, còn nói là một chuyện khác mà. Em muốn anh tâm sự với em kia_Hàn phu nhân phụng má như cá phụng mang, rời tay khỏi cổ chồng rồi ngồi thẳng lên mép giường bệnh, xoay người đối diện với chồng, mặt bà giờ đây hoàn toàn nghiêm túc. Song, đôi gò má trắng hồng phồng lên cực trẻ con nên áp khí bức người trên cơ thể bà hoàn toàn mất giá trị đe dọa_Anh đang nghĩ về chuyện 9 năm trước, đúng chứ?

-Ừ!_Hàn lão gia rời mắt khỏi Gia Băng, trùm sự dịu dàng, ân cần lên người vợ, khoé miệng nở nụ cười hiền hiếm hoi pha chút tinh nghịch_ Anh hối hận...rất hối hận là đằng khác. Tại sao ngày đó anh lại ngu ngốc đi nghe theo lời em dụ dỗ, xúi dục giấu nhẹm Gia Băng đi ngay khi nó vừa ra mắt thế giới rồi cho con bé sống, 1 cách bình thường với một cái tên vô giá trị nhỉ? Thật ko biết lúc đó em cho anh uống bùa ngải gì mà anh lại đồng ý nữa.

-Ý anh, do em xúi giục nên anh mới đem Gia Băng sang Việt Nam hả?_Khoé miệng Hàn phu nhân giật giật, bà cau mày, hình như, bà vừa bị chồng đá một cú vào mông rõ đau thì phải.

-Ừ! Kẻ chủ mưu mọi chuyện đều là em hết_Hàn lão gia tiếp tục đùa bỡn vợ, nhưng càng muốn đùa, lời nói của ông càng thấm nhuần nỗi buồn, sự bất lực lẫn tủi hổ_Nếu ko, có lẽ giờ Gia Băng đã ko phải nằm đây.

-Sao chứ? Lúc đó em chỉ khóc và nói rằng em sợ con bé sẽ bị bắt cóc thêm lần nữa thôi mà, rồi anh bồng con bé đem qua Việt Nam luôn chứ em dụ dỗ anh hồi nào!_Bất bình vì danh dự, lòng tự trọng bị vu oan giáng hoạ một cách trắng trợn, Hàn phu nhân phân trần, đôi môi đỏ mọng mấp máy liên tục quả thật khiến nhiều người ko thể ko nổi cái thú tính tầm thường. Nhưng, vì đây là bệnh viện, là nơi trang nghiêm, Hàn lão gia cần phải nhẫn nhịn một chút.

Ông đưa ngón tay vuốt lấy bờ môi vợ.

-Tại vì lúc đó em như thế này, nên anh ko thể ko làm ngơ.

-Hả? Đang nói gì vậy?

-Tại vì giờ đây em thế này, nên anh sẽ ko thể tha thứ!_Hàn lão gia lặp lại, lời nói phảng phất sự quyết tâm như của một lời thề, nói mà như nhắc nhở chính bản thân mình, đáy mắt ông, giờ như đã chìm sâu trong đêm tối.

Hoảng loạn tột độ trước biểu hiện thay đổi chóng vánh của chồng, Hàn phu nhân như ko còn lạc vào đêm sương u mờ nữa, sống với người đàn ông này lâu như vậy quả ko bỏ công chút nào, khả năng đoán biết ý nghĩ người khác giờ đã luyện đến mức xuất qủy nhập thần. Tất nhiên, bà đã biết ông đang nhắc đến điều gì.

-Anh à, vốn lúc đấy chúng ta ko còn cách nào khác nên mới phải làm vậy. Nếu lúc đó, Gia Băng ko tự mình tìm đến đồn cảnh sát, thì có lẽ, giờ đây em và anh đã ko thể nhìn thấy nó sống, nó thở, nó hắt hơi như thế này rồi! Cho nên, em thấy, việc này cũng ko phải ko tốt. Người ta nói, cứu 1 mạng người hơn xây 7 tòa tháp. Chúng ta nên mừng vì Gia Băng đã biết quý trọng người khác mới phải_Hàn phu nhân dỗ chồng, lời bà đưa ra hoàn toàn ko logic và hợp lí tẹo nào. Con người sắc sảo thường ngày, rơi vào chuyện tầm thường như thế chỉ có một trường hợp, bà đang sợ hãi.

-Em đúng là một bà mẹ cao cả_Hàn lão gia cười nhạt_Em đang tự mình dối mình đấy, Huyễn Nhi. Anh ko nghĩ em dễ dàng tha thứ cho những kẻ dám lấy đi quyền làm mẹ của Gia Băng đâu.

-Cứ cho là thế, anh muốn làm gì thì tùy_Thoáng giật mình vì bị nắm thót, Hàn phu nhân nhắm mắt bình ồn thần trí rồi từ từ mở mí mắt, hai tay bà chạm vào má chồng, thành tâm nhắc nhở_...nhưng trong chuyện này, Tử Thần là người vô tội.

-Biết ngay mà, em thương người cũng có mục đích đấy nhỉ?_Hàn lão gia lắc đầu ngán ngẩm.

-Trước giờ em nói rồi mà, em chỉ chấp nhận Tử Thần là con rể em thôi, nên tất nhiên em phải ủng hộ và che chở cho nó_Rời tay khỏi chồng, Hàn phu nhân nhún vai, cái mặt cương quyết rõ khiến người kia muốn giận cũng chả giận nổi.

-Lí do?_Hàn lão gia ngã người dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực chất vấn.

-Có 3 lí do, thứ nhất, trong mấy tên choai choai ở tuổi Tử Thần, em thấy hiếm có người nào chung tình như thằng bé. Vì con Gia Băng nhà mình mà nó gạt hết cả sung sướng, tình nguyện gia nhập hội vô gia cư Seul, ngày nào cũng ngồi ở băng ghế cuối hành lang chờ đợi bố vợ như anh cho phép được gặp_Nắm chặt bàn tay thành đấm, vểnh ngón trỏ lên cao ra hiệu số một, Hàn phu nhân như thấu hiểu nổi khổ của anh con rể, xuýt xoa thương xót_Mấy ngày nay thấy thằng bé toàn gặm xôi, chắc nó phải sụt những mấy cân rồi. Tội nghiệp!

-Lí do thứ 2_Hàn lão gia thích thú.

-Lí do thứ 2, thằng bé có khả năng chu toàn tốt cho của sống của Gia Băng_Hàn phu nhân bấm tay cái tách, ko ngồi nữa mà đứng hẳn dậy, bà vênh mặt lên trần nhà, dường nhữ cái mũi nhỏ xinh của bà cũng đang dãn dài ra thì phải_Vừa mới gặp cái mặt lạnh như tiền của nó là em đã ngửi thấy mùi đôla ngào ngạt rồi. Linh cảm của em rất nhạy. Hoho

-Lí do cuối?_Nín nhịn để ko phải bật tràng cười lộ liễu, Hàn lão gia khoái trá hỏi tiếp.

-Đó là, thằng bé..._Mắt Hàn phu nhân trở nên mơ mộng kì dị_...rất đẹp trai, rất xứng đáng làm con rể của em.

Nếu những phát ngôn này của Hàn phu nhân mà lộ ra ngoài, chắc chắn, ngày hôm sau, trên hầu khắp các mặt báo Seul sẽ có: “Ba tiêu chí chọn rể của các bà mẹ Hàn quốc thời nay: thứ 1, con rể phải thuộc phái Vô gia cư Seul; thứ 2, mặt nó phải lạnh như tiền và có mùi thơm đôla trên cơ thể; thứ 3, thẩm mĩ viện cũng được, miễn đẹp trai.”

Ôi! Đúng là thảm hoạ! Cũng may, bí mật quốc gia vẫn được bảo toàn.

Nhìn vợ hả hê, sung sướng mơ mộng một hồi, Hàn lão gia ranh mãnh cười, hỏi lại.

-Nếu anh tìm một thằng con rể khác, yêu Gia Băng như anh yêu em, có gia thế lẫy lừng như anh và toàn mĩ giống anh nốt, em ko phản đối chứ?

Nghe được lúc, phân tích rõ ràng từng ý của chồng, Hàn phu nhân gật đầu dữ dội, làm mặt ai đó đen xì như ống khói tàu hoả.

-Tại sao?

-Tại một mình em khổ là đủ rồi, em ko muốn Gia Băng giống em_Hàn phu nhân nhất quyết.

-Tại sao?_Giọng Hàn lão gia giờ lạnh bẵng, nụ cười trên môi như hoá thành băng.

-Tình yêu của anh là tình yêu chiếm đoạt và sĩ diện, nếu anh là Tử Thần, chắc chắn sẽ ko thèm ló mặt đến xem em chết hay chưa mà chơi trội hơi, đem lựu đạn giết cả lũ cho hả dạ, còn gia thế, cái này càng chết, vì cái gia thế của anh mà em bị xoi mói nhiều rồi, phải vù đầu làm việc, ko sướng. Về phần đẹp trai, theo quan điểm nếu đứng ở ngoài, dung nhan của anh chưa chắc quật ngã dung nhan Tử Thần_Có lẽ đây là những lời nói thật lòng của Hàn phu nhân thì phải, thế nên nó quá làm mất đi lòng người.

Đấy, ngay khi Hàn phu nhân nói xong, Hàn lão gia đã đứng hẳn dậy, rời khỏi ghế, túm áo khoác rồi lạnh lùng ra ngoài ko thèm nhắn nhủ, để lại bà vợ đang tự kiểm điểm lại bản thân sao ko dùng lối ẩn dụ, hoa mĩ để nói.

Hàn phu nhân túm lấy áo, chạy theo hướng chồng sải bước mà miệng lưỡi phần trần ngọt xớt. Đến nửa đường, bà nhìn thấy Gia Minh bèn lôi cậu chàng đi may áo luôn, coi như bia đỡ đạn nếu chồng có nổi điên sinh sự.

Trời đã chập choạng tối, giờ đây, người ở có máu mặt nhất trong Hàn gia chỉ còn lại 1 người: Hàn Gia Lâm.

***

-Sao, anh muốn tôi giúp chứ?_Hạ mắt nhìn khuôn mặt đang khó hiểu nhìn mình phía đối diện, Gia Lâm nhếch khoé môi cười gian tà, đáy mắt ngây thơ đen sâu thường ngày bỗng dưng rừng rừng niềm kiêu hãnh, tự tin kì lạ của một kẻ săn mồi thực sự.

Đây, có phải là Hàn Gia Lâm chỉ biết ăn và ngủ thường ngày mà Tử Thần bắt gặp hay ko vậy. Khí chất của kẻ thống trị y chang ai đó, như muốn bóp chặt quả tim bất cứ ai.

-Gia Lâm, em ko bị làm sao đấy chứ, hay anh mua kẹo cho em nhé!_Tử Thần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi han tận tình, nhưng trái tim cậu vẫn cứ thốt lên kinh hãi.

-Đừng xem tôi là trẻ con, tôi có thể giúp anh gặp chị tôi đấy. Chẳng hạn, như lúc này..._Liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông trong bàn tay nhỏ nhắn của mình, Gia Lâm từ từ nhã từng chữ bằng thanh âm trầm thấp đầy ám muội, như thể đang bố thí ơn phước cho 1 kẻ ăn mày.

-Làm thế nào mà...

Chưa kịp nói xong, Tử Thần đã bị Gia Lâm chặn họng bằng một tiếng suỵt khẽ.

-Alo, mami!_Từ tông giọng trầm một phát xoay sang tông cao, bổng của một đứa con nít lên 6, Gia Lâm nở nụ cười thiên thần trưng diện như một phản xạ. Rồi ko biết bên trong đã nói gì, cậu bé khẽ gật đầu_Vâng, con sẽ trông chị cẩn thận.

Xong xuôi, Gia Lâm kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại vào túi quần, bản mặt lạnh lẽo, lãnh đạm của một đế vương đột ngột quay lại, nhanh đến mức Tử Thần choáng ngợp.

-Anh yêu chị tôi, đúng chứ?_Gia Lâm đưa giọng bề trên chất vấn.

-Ừ!

-Vậy thì để tôi chứng minh rằng tôi có thể giúp anh gặp chị tôi nhé! Nhưng, anh sẽ phải vận động 1 chút, Lăng Tử Thần!

Bống tối ma mị từ đâu bỗng đổ oà lên người Gia Lâm, tạo nên một màn đêm sâu hoắm bao quanh đứa bé chỉ mới 6 tuổi.

Tử Thần thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Trước giờ cậu đã đoán sai rồi, người có thể thống lĩnh Hàn Gia, ko phải Gia Băng hay Gia Minh, mà là cậu bé đang đứng trước mặt cậu-Một Hàn Gia Phong nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.