Thừa Nóng Mà Ăn

Chương 12: Chương 12




Tưởng tượng Hứa Vãn Hà vì bị lừa mà nổi giận, Dương Mặc Thư thật sự có chút mừng thầm.

Nhưng trên thực tế cũng không sung sướng gì cho cam.

Siết chặt tay, khi Dương Mặc Thư về đến nhà, đã nóng nực đổ mồ hôi đầy đầu.

Nhân lúc trục quạt quay của máy điều hòa hạ nhiệt độ trong phòng xuống, Dương Mặc Thư vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Dòng nước chảy ra từ vòi đều là nước ấm.

Rửa lên mặt, cũng không giảm được một tí hơi nóng nào.

Dương Mặc Thư thẳng lưng lên, nhìn người trong gương.

Môi hồng răng trắng, mặc dù gương mặt không thể nói là đẹp, nhưng ít nhất nhìn cũng rất sạch sẽ.

Thế sao dán cứng ngắc lên cái cục than đen kia nhưng mãi cũng không được lọt vào mắt vậy.

Dương Mặc Thư lấy khăn lau mặt, quay người ra khỏi phòng, phòng khách đã hoàn toàn mát lạnh.

Đám mây rực lửa ngoài cửa sổ phiêu dạt từng mảng.

Dương Mặc Thư đứng bên tủ lạnh, ngắm nhìn hoàng hôn, trên mặt như thoa lên một lớp dầu.

Ngăn mát nhét đầy đồ ăn, Dương Mặc Thư nhìn chằm chằm vào một thứ trong đó, hai mắt rơi vào khoảng hư không.

Nghĩ bản thân lúc trước đã hiểu lầm, còn tưởng Hứa Vãn Hà rất thích mình, nhưng bây giờ xem ra, rất có thể ngay cả cơ thể của mình hắn cũng chẳng hứng thú.

Bản thân nên sớm nghĩ tới, một người đàn ông như hắn, dù cho tính tình có tệ gu thẩm mỹ có quê mùa, nhưng vì có địa vị và ngoại hình, người theo đuổi bên cạnh chắc cũng sẽ không ít.

Theo đuổi như vậy cũng không bị từ chối thật sự quá mất mặt rồi (?), nhưng nhìn thấy hắn đánh nhau giúp mình một lần, Dương Mặc Thư không có ý định cứ như vậy mà từ bỏ.

Không thích cũng không sao, không phải có một câu gọi là lâu ngày sinh tình sao.

Dương Mặc Thư bị hơi lạnh trong tủ lạnh làm cho run rẩy.

Sau khi có phản ứng trở lại, vội vàng đóng tủ lạnh, rồi lại mở ra lấy một chai Yakult.

Phương pháp theo đuổi cứng nhắc lúc trước của mình có hơi sai sai, lấy lòng vẫn đáng tin cậy hơn.

Dương Mặc Thư cắm ống hút vào chai sữa, uống một ngụm.

Thứ Hứa Vãn Hà thích mặc dù mình biết không nhiều, nhưng có hai thứ có thể chắc chắn, là quần áo và vị đại ca kia.

Dương Mặc Thư cắn ống hút cố gắng nhớ lại những lần gặp Hứa Vãn Hà, cách phối màu và nhãn hiệu quần áo của hắn.

Nghĩ lại Dương Mặc Thư liền có chút uống không trôi, nhưng vẫn mở máy tính ra, kiếm mấy bộ có kiểu dáng màu sắc tương tự trên Taobao, bỏ vào giỏ hàng.

Lúc uống hết Yakult, Dương Mặc Thư thu xếp một chút, chuẩn bị xuống lầu đi nghe ngóng vị đại ca kia.

Dưới lầu có một quán nướng, lúc này đã bắt đầu bày ra lề đường chuẩn bị bán buổi tối, ông chủ là người Đông Bắc, nghe nói trước đây là xã hội đen, Dương Mặc Thư cảm thấy con người hắn rất đen, ăn mặc cũng rất xã hội, nhưng lại không giống xã hội đen.

Nhưng đồ nướng của quán hắn rất ngon, Dương Mặc Thư thường dẫn bạn tới đây ăn, nhà lại ở gần đây, nên Dương Mặc Thư rất thân với ông chủ này.

Ông chủ đang chuyển mấy cái bàn gỗ nhỏ ra ngoài, thấy Dương Mặc Thư tới cũng rất nhiệt tình, hai người liền tụ lại nói chuyện.

Sau khi nghe Dương Mặc Thư giải bày, ông chủ liền làm một bài phân tích tường tận về thế lực xã hội đen cho Dương Mặc Thư, nói trước đây có một tên đại ca tên Đường Bội, vốn là trâu bò nhất, nhưng không biết sao đã ngủm rồi, dưới trướng có hai mầm non ngon nghẻ, sau này lòi ra, một người là Hứa Vãn Hà, một người chính là Đường Tử Ngôn, ông chủ quán nướng cảm thấy Hứa Vãn Hà ác ôn hơn, năm đó đặc biệt muốn lăn lộn với hắn, Đường Tử Ngôn chưa từng thấy, nghe nói là một tên mặt trắng, ranh ma giả tạo.

Dương Mặc Thư suy nghĩ nửa buổi, “Ngoài cái người tên Đường Tử Ngôn ra, chúng ta còn tên đại ca trắng trẻo nào nữa không?”

“Không còn” Ông chủ nhìn bà chủ dọn bàn bên kia, “Làm gì vậy, không thấy bàn bên kia có khách à, mau tới chọn món cho bọn họ đi!”

Dương Mặc Thư khẽ gật đầu, tự nói nhảm, “À, xem ra cậu ta chính là Đường Tử Ngôn…”

Người ở bàn bên kia mới tới bỗng nhiên không gọi món, nhìn qua phía bên này.

Ông chủ thúc thúc khuỷu tay vào Dương Mặc Thư, “Tiểu Dương, nói nhỏ chút…”

Trong đó có người từ trên ghế đứng lên, chỉ vào Dương Mặc Thư, “Đệt, đây không phải là thằng trưa nay sao, tôi tìm được anh rồi, sao tự nhiên không thấy bóng dáng anh đâu vậy, anh Hứa còn nói không lẽ anh bị trả thù rồi, kêu tôi kiếm anh đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.