Hứa Vãn Hà nhìn Dương Mặc Thư, “Qua đây lái xe.”
Dương Mặc Thư khẽ nghiêng mặt, “Hả? Tôi không biết…”
Hứa Vãn Hà cau mày, “Con mẹ nó cậu là đàn ông con trai, cả xe cũng không biết lái?”
Dương Mặc Thư xém sặc, “Biết lái xe có gì ghê gớm, biết lão hán đẩy xe (*) mới là đàn ông con trai thực thụ.”
(*) Đây là một kiểu tư thế quan hệ tình dục, các bạn hình dung hình ảnh mấy người hay đẩy mấy xe bán trái cây ngoài chợ là ra =)))))
Hứa Vãn Hà hơi bị nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì tiếp, liền dứt khoát khởi động xe, qua một hồi lâu mới mở miệng mắng một câu, “Nhưng chỉ cần có người thứ hai ở đây, tôi đều không lái xe, cậu thật mẹ nó đủ xứng.”
Dương Mặc Thư ngồi trên ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn, dửng dưng ngồi xếp bằng, “Rõ ràng anh biết lái xe, còn cần người khác lái, anh cũng không tàn tật, còn cố già mồm cái gì.”
Hứa Vãn Hà giơ tay bộp cậu một phát, “Cậu nói chuyện với ai vậy.”
Dương Mặc Thư che đầu, thấy Hứa Vãn Hà sắp tức giận, bèn lập tức khen hắn, “Vòng tay anh ngầu ghê.”
Hứa Vãn Hà lần này không vui lắm, “Là đồng hồ.”
Dương Mặc Thư nhìn kỹ lại một chút, giờ mới nhìn rõ thứ đeo trên tay Hứa Vãn Hà đúng thật là đồng hồ, bởi vì kim cương bị vỡ quá nhiều, mặt đồng hồ lại vừa khéo trượt vào trong cổ tay, nên có hơi không thấy rõ.
Lúc này Hứa Vãn Hà nhận được điện thoại.
Dương Mặc Thư vùi trong ghế phó lái nghịch điện thoại, thấy nhàm chán, bèn tiện tay mở hộp đựng đồ bên cạnh.
Kết quả phát hiện bên trong có một khẩu súng, liền vội vàng đóng hộp đựng đồ lại.
Hứa Vãn Hà cúp điện thoại, phiền muốn chết, sờ soạng hộp thuốc lá bên cạnh một chút, kết quả phát hiện đã hết, nên dừng xe ở ven đường, ném bóp tiền cho Dương Mặc Thư, “Đi mua giúp tôi cây thuốc.”
Dương Mặc Thư mở cửa xuống xe, “Anh muốn hiệu gì?”
“Hoàng Hạc Lâu 1916.”
Dương Mặc Thư mở bóp tiền của Hứa Vãn Hà ra bóp tiền nhìn một cái, đến khi nhìn thấy chứng minh thư, bỗng nhiên có chút kích động muốn quay đầu bỏ đi.
Nhưng lát sau lại nghĩ ảnh chứng minh thư của mình cũng không khá hơn là bao, vả lại Hứa Vãn Hà cũng không phải đàn ông dựa vào khuôn mặt, nên chả sao cả.
Dương Mặc Thư sau khi xuống xe tìm siêu thị mua thuốc lá, lúc đi ra, đâm đầu đụng trúng một nam thanh niên, kết quả tay mất thăng bằng, bóp tiền rơi xuống đất, bị lật mở ra, lộ ra một xấp nhân dân tệ dày cộm.
Dương Mặc Thư khom lưng muốn nhặt bóp tiền, lại thấy bóp tiền đó bị một đôi dép lê đạp lên, nam thanh niên cầm đầu giương mày, “Ê, tôi thấy trước.”
Dương Mặc Thư nhìn hắn, “Hả? Cảm ơn nha, phiền ngài nhặt lên giúp tôi.”
Cậu em phía sau bắt đầu ồn ào, “Đệt, không nghe thấy đại ca tao nói đại ca tao nhìn thấy trước hả!”
“Ừ, tôi đâu nói cậu ta không nhìn thấy đâu.”
“Mẹ kiếp, ý của đại ca tao là bóp tiền này của anh ấy!”
Dương Mặc Thư chuyển động con ngươi, “Bên trong có chứng minh thư, hai ta đoán người trên chứng minh thư đó tên gì, ai đoán đúng thì là của người đó.”
Nam thanh niên mặt mày giận dữ, “Mày bị thần kinh hả.”
Dương Mặc Thư gật gật đầu, “Tôi đúng là bác sĩ khoa thần kinh nha, có rất nhiều bệnh nhân bệnh thần kinh.”
Người đó tới túm chặt cổ áo Dương Mặc Thư, “Mày con mẹ nó thiếu đòn rồi.”
Dương Mặc Thư nắm chặt tay nam thanh niên, gào to một câu, “Lão Hứa!”
Câu này làm chấn động nam thanh niên, “Đệt, còn mẹ nó chơi trò sư tử rống với tao? Mày chỉ có chút bản lĩnh này? Anh em đâu? Tiến lên!”
Giữa lúc nói chuyện, một chiếc Land Rover lái tới chỗ rẽ bên cạnh, để tránh bị va chạm xe cộ, 7 8 người quyết định nhường đường trước rồi đánh lộn sau, cho an toàn.
Ai ngờ xe đó không những không đi, trái lại dừng ngay chỗ được nhường ra, tắt máy tắt đèn.
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặt mày hầm hầm đáng sợ, đen như đáy nồi.
Nhưng trong mắt Dương Mặc Thư lại đẹp trai xỉu