Hứa Vãn Hà không mấy vui vẻ, “Được rồi được rồi, cứ vậy đi, không cần nữa, đem bỏ đi.”
Dương Mặc Thư vừa nghe, đứng dậy cầm giày của Hứa Vãn Hà, ném mạnh một phát ra ngoài.
Còn xém chút nữa đập trúng nhân viên phục vụ.
Dương Mặc Thư vội vàng nói xin lỗi với người ta, phủi bụi trên tay, rồi ngồi xuống tiếp tục uống canh.
Hứa Vãn Hà duỗi chân nhìn cậu, “Tôi con mẹ nó kêu cậu ném đôi tất, cậu ném giày của tôi cậu để tôi làm sao đi về?”
Dương Mặc Thư nhìn đôi tất cởi ra bị vo tròn để dưới đất, “Anh cũng không nói rõ mà… Tôi tưởng anh chê giày bẩn…”
Sau đó thấp giọng lầm bầm, “Vậy đôi tất đó là tôi tặng anh mà.”
Đang lúc nói chuyện mấy đàn em đeo kính đen mực tàu ở ngoài bước vào, trên tay tên dẫn đầu còn cầm một đôi giày, nét mặt người nào cũng nghiêm túc, một dáng vẻ đại ca bị xử tới nỗi giày cũng bay ra ngoài.
Nhìn bên trong không có chuyện gì, đều thở phào nhẹ nhõm, “Anh Hứa, giày của anh.”
Hứa Vãn Hà khẽ để chân xuống, người đàn em đó liền biết điều ngồi xổm xuống đất mang tất giúp Hứa Vãn Hà.
Hứa Vãn Hà cho anh ta một đạp, “Đệt, đi giày.”
Dương Mặc Thư nhìn hắn một cái, “Không mang tất đi giày da hầm chân.”
Đàn em vừa thấy, đưa cho người phía sau một ánh mắt, “Đi, mua đôi tất.”
Hứa Vãn Hà khoát tay chặn lại, cau mày, “Phiền phức, cứ như vậy đi, đi.”
Dương Mặc Thư thấy hắn đứng dậy, liền biết mình không thể nào tiếp tục ăn được nữa, đành phải cùng đi.
Tất vàng bị người đá qua một bên, còn bị mấy người đi theo sau đạp mấy phát.
Dương Mặc Thư nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi đến giờ đi làm rồi, tôi phải đi thôi.”
Hứa Vãn Hà cũng không quay đầu lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh, “Mày, lái xe đưa cậu ta về.”
Dương Mặc Thư nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên không muốn cùng với hắn một chút nào nữa, nghĩ để cho cả đời này của hắn bần chết luôn đi cho rồi.
Hứa Vãn Hà trước khi lên xe dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Dương Mặc Thư, “Tan làm rồi đi đón cậu.”
Dương Mặc Thư không để ý tới hắn, trực tiếp được đàn em dẫn lên một chiếc xe khác.
Lúc ngồi vào, mới trộm liếc qua, muốn nhìn Hứa Vãn Hà.
Ai ngờ Hứa Vãn Hà sớm đã không còn thấy bóng dáng.
Cũng không biết có giận đến cậu không, bản thân Dương Mặc Thư ngược lại cực kỳ giận.
Hô cái là đến, uống cái là đi.
Lúc được đưa về bệnh viện, thời gian chấm công cũng vừa đến lúc.
Buổi chiều, Dương Mặc Thư khám xong mấy người bệnh, nhân lúc nghỉ ngơi liền gọi điện cho một người bạn, hẹn xong thời gian địa điểm, nói buổi tối cùng ra ngoài ăn cơm.
Đến khi sắp đến giờ tan làm, Dương Mặc Thư tắt điện thoại, đứng bên cửa sổ tìm kiếm nửa ngày trời.
Một chiếc xe quả nhiên dừng ngay cửa bệnh viện, là chiếc Forester đã được bảo dưỡng.
Dương Mặc Thư yên lòng, xuống lầu chạy ra ngoài từ cửa sau bệnh viện, rồi chạy tới quán ăn nhỏ đã hẹn với bạn.
Người kia tới rất đúng giờ, hai người vào một phòng nhỏ, gọi mấy đĩa ăn vặt, 2 cân rượu trắng, ngồi uống với nhau cả tối.
Người đối diện uống nhiều rồi khóc tới thổi bong bóng nước mũi, lên án một kẻ cặn bã tới 12 giờ đêm, sau đó thực sự uống không nổi nữa, liền được Dương Mặc Thư đỡ về nhà cậu ta.
Khó khăn lắm mới ổn định cho người uống say khướt xong, Dương Mặc Thư mở điện thoại.
Đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ, tuy không tính là quá nhiều, nhưng dù gì cũng có hai cuộc, cuộc cuối cùng gọi lúc 8 giờ tối, tên hiển thị là Hứa Tiểu Mỹ, rồi sau đó không có nữa.
Dương Mặc Thư ngà ngà say, đi bộ dọc theo con đường lớn về nhà.
Kết quả còn chưa về đến nhà, đã bị một chiếc xe sang cản lại.
Người từ trên xuống dưới, thân hình cao lớn, giương mặt, ngoắc cổ với mấy người phía sau, “Mang đi.”
Dương Mặc Thư sững sờ, theo phản xạ lùi về sau hai bước, giao ra 50 tệ còn dư lại trong túi, “Anh hai, ở đây hết này, tôi coi như chưa nhìn thấy gì, cũng sẽ không báo cảnh sát đâu.”
Người kia hơi ngửa đầu, bóng đen trên mặt dày đặc, “Bớt nói nhảm.”
Nói xong thì có hai người đàn ông lực lưỡng tới trói Dương Mặc Thư lại, Dương Mặc Thư đang muốn giãy dụa, ai dè vừa mới nhấc chân, đã bị người ta bắt chéo hai tay ra sau lưng ném vào một chiếc xe ở phía sau.
Ghế sau xe đen kịt một dãy, có vật nhỏ đang cuộn tròn ở phía trên, hình như đang ngủ.
Dương Mặc Thư lông tơ dựng đứng hết cả lên, “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Người ngồi ở ghế lái lạnh lùng liếc cậu một cái, “Chỉ có thể trách cậu tìm sai đàn ông?”
Dương Mặc Thư nhìn người này, bỗng nhiên nhớ tới người đánh nhau với tên nhân yêu vào hôm mình gặp Dương Lộ ở đại sảnh Đông Hải.
“Là anh à… Không lẽ bắt tôi làm con tin?” Trên mặt Dương Mặc Thư đổ một lớp mồ hôi lạnh, “Hứa Tiểu Mỹ? Tôi có quen anh ta đâu… Ngay cả anh ta mấy tuổi tôi còn không biết, chỉ biết phía dưới anh ta bao lớn thôi… Từng ngủ rồi cũng bị liên lụy sao? Vậy sao anh không bắt hết chăn ga gối đệm của anh ta lại luôn đi.”
Phỉ Thất mặc kệ cậu, chỉ gọi điện thoại, “Anh Đường, người đã tìm được rồi, lập tức sẽ tới.”
Dương Mặc Thư bắt đầu sợ sệt, “Các anh rốt cuộc muốn…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một thứ đưa đến trước mặt nhét vào, màu vàng, hình như là tất.
Tay cũng bị cột lên, bị người ta dùng lực đẩy một cái, liền chung ổ với đứa trẻ ngồi sau.
Lái xe khoảng 15 phút, thì dừng lại trước một tòa biệt thự.
Dương Mặc Thư khó khăn lắm mới thẳng người dậy, nhìn đèn xe bên ngoài mở lớn, hơn 10 người từ trên xe bước xuống, bao vây biệt thự lại.
Người đàn ông đứng ở chính giữa mặt rất trắng, bị ánh đèn chiếu, giống như được thoa thêm một lớp phấn phủ.
Đường Tử Ngôn nhếch khóe môi, nhìn về phía biệt thự cười cười, “Vợ và con trai anh đang nằm trong tay tôi, anh còn không mau ra đây?”
Dương Mặc Thư nghe mà thả lỏng hàm răng, tất vàng từ trong miệng rơi ra, “Hả? Nói tôi sao?”
Phỉ Thất nhìn cậu một cái, “Phí lời.”
Dương Mặc Thư nghe hắn nói vậy, liền nhanh chóng cúi đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh xem có đẹp không.
Ai ngờ đứa bé đó đen như than, mặc đồ cũng bần.
Khoé miệng Dương Mặc Thư khẽ kéo lên.
Đứa nhỏ này vừa nhìn cũng biết là của ai.
Cửa biệt thự bịch một tiếng mở ra, một ông già cằn cỗi đi từ bên trong ra, vừa đen vừa gầy, tóc đã bạc trắng, cầm theo một khẩu súng tiểu liên, phần người trên đỏ phần dưới xanh lá, giày da sáng bóng, ngậm thuốc lá nổi giận.
“Đệt mẹ mày mau thả Tiểu Dương với con trai tao ra! Nếu không hôm nay bố sẽ giết chết mày!”
Dương Mặc Thư lúc này mới phát hiện, tóc mình cũng bạc trắng.
Tựa như bỗng nhiên hiểu được điều gì.
Thì ra hai người ở bên cạnh nhau thật, còn sống với nhau cả đời.
Sống đến bạc đầu, mặt mình già nua đầy nếp nhăn, người này vẫn gọi mình là Tiểu Dương.
Dương Mặc Thư chảy cả nước mắt, “Tiểu Mỹ… Em ở đây… Em và con đều rất ổn… Em tới đối phó Đường… Anh mau trở về nấu cơm đi…”
“Ăn cái lòn.” Ông già Hứa gầm nhẹ một tiếng, “Chờ anh xử lý tên khốn kiếp Đường Tử Ngôn này xong rồi ăn, đúng rồi, anh có mua cho em mấy món em thích để trong tủ lạnh…”
Dương Mặc Thư ngay tại chỗ cười tỉnh luôn.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ người ngủ say trước mắt, mới phát hiện là mơ.
Bèn tức tối lườm một cái vào hư không, đứng dậy tới quầy tính tiền.
Sau khi đập người kia tỉnh dậy, Dương Mặc Thư cùng bạn dắt díu nhau ra cửa đứng đường đón xe.
Trong lúc này Dương Mặc Thư mới nhớ tới chuyện điện thoại, liền khởi động lại điện thoại.
Kết quả từng cuộc gọi nhỡ tin nhắn gửi tới nối nhau không dứt.
Người đàn ông uống say thực sự chống đỡ không nổi nữa, dứt khoát dựa vào vai Dương Mặc Thư, trong miệng nôn khan một trận, “Muốn ói quá…”
Dương Mặc Thư vẫn cứ vuốt lưng cho anh ta, “Chờ một chút, xe lập tức tới ngay, aizz, taxi tới rồi.”
Xe dừng lại trước mặt hai người, Dương Mặc Thư cố gắng giữ tỉnh táo, khoác cánh tay người bạn, nói rõ địa chỉ nhà bạn cho tài xế taxi.
Nhưng nói xong tài xế vẫn không nhúc nhích.
Mặt còn đặc biệt thối.
Đầu lưỡi Dương Mặc Thư hơi lớn, “Anh… Có… Có ý gì.”
Hứa Vãn Hà cũng không phải cố ý tìm cậu, mà là buồn chán ngủ không được, lái xe loanh quanh trong thành phố, không ngờ nhìn thấy tên nhóc này xà nẹo với người ta trên đường.
Có lẽ tâm trạng vốn đã không tốt, lại vô duyên vô cớ bị cậu cho leo cây, Hứa Vãn Hà đặc biệt không thể chấp nhận được.
Vừa tự an ủi mình thực sự không cần để ý, vừa vứt tàn thuốc xuống đất, Hứa Vãn Hà xuống xe liền đi tới tóm cổ áo Dương Mặc Thư, kéo về phía trước, rồi xách lên, “Mẹ nó cậu chơi tôi à!”