Hứa Vãn Hà thực sự rất lâu rồi chưa tới chỗ quán bún đó.
Ít nhất cũng đã 10 năm.
Lần đi trước lúc đó mình mới hơn 20, bây giờ đã hơn 30 rồi.
Thực ra Hứa Vãn Hà vẫn luôn rất bài xích cái quán kia, những trải qua trước đây thậm chí vẫn còn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Để hốt Dương Mặc Thư trước Mạc Mặc, đành chỉ có thể cắn răng mà đi một lần.
Do Dương Mặc Thư muốn chấm công, nên Hứa Vãn Hà ở trên xe đợi cậu một lát.
Trên xe tổng cộng có hai người, điện thoại của đàn em tài xế vang lên, nhận xong mới nói mấy câu, vội vàng quay đầu lại nhìn đại ca đang ngồi ở ghế sau trầm tư, “Anh Hứa, Tiểu Hồ mua pháo hoa xong rồi, em thấy ban ngày bắn cũng không nhìn thấy, hay là đổi buổi tối đi?”
Hứa Vãn Hà đang ăn vải, nghe cậu ta nói vậy, trong cổ họng hừ một tiếng, xem như đồng ý.
Đàn em nhận được sự đồng thuận, dặn mấy câu rồi cúp máy.
Biết điều đưa tay nhận lấy vỏ vải, đàn em tùy ý tán gẫu một câu, “Anh Hứa, mấy anh định đi đâu vậy?”
“Quán bún kế bên bệnh viện.”
Đàn em tiện tay nhận lấy hạt vải, “À, quán đó nổi tiếng lắm, chỉ là quá nhiều người, điều kiện cũng kém…”
Câu nói này duờng như nhắc nhở Hứa Vãn Hà.
“Mày tìm hai người, dọn sạch hết cho tao, tao có lời muốn nói với Tiểu Dương, đừng để xung quanh toàn là người, lát nữa nói phải mẹ nó la lên hết.”
Tiểu đệ đáp một tiếng, ném vỏ vải ra ngoài xe, gọi điện cho đàn em gần đây qua.
Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Dương Mặc Thư cũng chấm công xong từ bệnh viện đi ra.
Hứa Vãn Hà thấy cậu chạy chậm dưới ánh nắng gay gắt, thở hổn hển lên xe, lấm tấm những giọt mồ hôi râu trên gáy.
Máy điều hoà trong xe mở vừa đủ, mặc dù nói trên người mình cũng rất nóng, Dương Mặc Thư còn y như cái bếp lò, nhưng Hứa Vãn Hà vẫn rất muốn lại gần cậu.
Hứa Vãn Hà giả bộ lơ đãng nhích từng chút một qua chỗ người ta, “Đi mua vải trước hay ăn cơm trước.”
Dương Mặc Thư nhìn hắn sáp qua bên mình, ngoài mặt đứng đắn, nhưng trong lòng thích muốn chết, “Ăn cơm đi, ăn xong tính sau.”
Bởi vì quán bún thật sự rất gần bệnh viện, Dương Mặc Thư bình thường toàn đi bộ, nên chưa tới 5 phút xe đã chạy đến.
Có chưa tới 10 người ngồi xổm trước cửa, vác gậy sắt ngậm thuốc lá, 3 ngồi xổm 2 đứng, một đám đầu trọc hình xăm, không biết là đàn em của người nào dưới trướng Hứa Vãn Hà.
Tuy nói đẳng cấp có hơi thấp, cũng may còn có thể doạ người được, vừa đứng ở cửa, đa số khách đều không dám đi vào.
Cho dù có mấy người cắn răng đi vào, nữ thì đe dọa nam thì đùa giỡn lưu manh, nói chung đều đuổi được hết.
Vừa thấy xe Hứa Vãn Hà tới, những người đó liền nhanh chóng tản ra.
Hứa Vãn Hà dẫn Dương Mặc Thư vào quán, bên trong quả nhiên không có một ai, rộng rãi vô cùng.
Dương Mặc Thư có hơi lấy làm lạ, “Hôm nay có chuyện gì vậy… Quán này tới giờ ăn ở ngoài đều đứng xếp hàng mà…”
Hứa Vãn Hà tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, “Cậu nhiều chuyện vậy, ít chút không phải rất tốt sao, với lại hồi trước lúc tôi tới, quán này cũng không có người nào.”
Dương Mặc Thư không nói gì, ngồi xuống liền bắt đầu gọi món.
Hứa Vãn Hà dựa vào ghế gỗ, ngẩng đầu nhìn lên, quạt gió phía trên vẫn còn ở đó.
Dính một lớp dầu, bẩn thỉu, trông có vẻ đã lâu không dùng.
Máy điều hòa Gree mới mua thổi ra những luồng khí lạnh tĩnh lặng, thoải mái hơn so với lúc trước.
Hứa Vãn Hà có chút bùi ngùi, nghĩ con người cũng giống vậy.
Vật đổi sao dời, luôn có cái mới để thay thế cái cũ.
Hứa Vãn Hà móc điếu thuốc ra, đốt một điếu cho mình.
Nhìn Dương Mặc Thư đang rũ mí mắt chọn đồ ăn, thật có chút không nhớ rõ, sao mình lại thích người này.
Không giải thích được.
Nhưng tình yêu vốn là thứ không thể giải thích được.
Không có bất cứ logic hay lí lẽ nào, chỉ có chemistry, phi lý tính.
Ví dụ như nhất kiến chung tình, lại ví dụ như cảm mến trong nháy mắt.
Hứa Vãn Hà rít một hơi thuốc lá, cảm xúc lẫn lộn.
Không chết vì người khác tốt thật, tỉnh lại tốt thật, có thể gặp được người này tốt thật.
Tuy rằng cậu bác sĩ này ngu ngốc như vậy, thèm ăn, xấu tính.
Nhưng mình… lại còn coi trọng.
Tốt hay không tốt… Chả ai quản được, yêu mẹ nó thì thế nào.
Đệt! Cứ thích đấy! Cứ thích đấy!
Do không có ai, bún lên rất nhanh, Hứa Vãn Hà lại không tâm tư nào để ăn.
Chỉ mới nghĩ làm sao nói câu này với Dương Mặc Thư.
“À… Thì… Tiểu Dương à…”
Dương Mặc Thư hoàn toàn không quan tâm hắn có ăn hay không, tự mình cúi đầu hung hăng làm một trận, “Làm gì…”
Hứa Vãn Hà vừa muốn há mồm, ai ngờ một con ruồi bay qua, bay quanh Hứa Vãn Hà một vòng rồi lại một vòng.
“Đệt!”
Hứa Vãn Hà phiền muốn chết, quơ tay bắt đầu đuổi ruồi.
Dương Mặc Thư bĩu môi, dùng răng hàm nhai rột roạt dưa leo cắt sợi.
Hứa Vãn Hà đuổi ruồi đi, dừng một chút, âm sắc trầm thấp, “Là thế này… Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu…”
Con ruồi lại bay tới, vo ve vây quanh Hứa Vãn Hà.
“Đệt mẹ mày!”
Mí mắt của Dương Mặc Thư khẽ nhấc lên, “Anh thật có tiền đồ, cả con ruồi cũng không tha.”
Hứa Vãn Hà tức bốc khói, quay đầu rống một tiếng với chủ quán, “Đệt, vệ sinh trong quán ông không đạt chuẩn gì hết! Hèn chi nhiều năm rồi mà quán ông vẫn nhỏ như vậy!”
Ông chủ đang buồn rầu trưa nay làm ăn không tốt, kết quả nghe thấy có người kiếm chuyện, chống gậy muốn tới cãi nhau, ai ngờ vừa thấy Hứa Vãn Hà, trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra.
Thằng nhóc đen đúa này chính là khách quen cũ hồi quán mình mới khai trương.
Thực ra lúc đầu ông chủ không có ấn tượng gì với Hứa Vãn Hà, trái lại ấn tượng rất sâu với Đường Tử Ngôn, dù sao cũng là một chàng trai nhỏ đẹp trai trắng trẻo. Luôn nhớ cậu hay tới ăn cơm với một thằng con trai vừa gầy vừa đen.
Sau đó biết bọn họ đều là dân lăn lộn xã hội, là do có một lần đánh nhau ở quán.
7 8 thằng nhóc mới lớn bước vào, không thèm gọi món, liền trực tiếp đánh lộn với hai người.
Ông chủ cũng từ lần đó mới có ấn tượng với Hứa Vãn Hà.
Trong trí nhớ thằng nhóc này đặc biệt dũng mãnh, xông lên trước đánh mấy cái, lật vài cái bàn, trên đầu bị người ta đập mấy chai bia, đã chảy đầy máu rồi còn tóm đầu của một đứa đập vào góc bàn tới sứt mẻ.
Mà tên nhóc mặt trắng điềm đạm đó lại vớ lấy con dao theo sau hắn chuyên đâm những kẻ đã bị quật ngã, đánh 10 phút hai người liền đi, cách rất lâu không tới ăn nữa.
Ông chủ cả ngày ngóng trông hai người họ đến thường tiền cho mình, ai ngờ đi lần này, đã không còn quay trở lại.
Đằng nào trong quán cũng không có ai tới, chỉ có một bàn này, ông chủ rảnh rỗi không có gì làm, liền tới tiếp lời, “Ô… Cậu không phải… Tôi nhớ ra cậu… Cậu hơn 10 năm không tới rồi nhỉ…”
Hứa Vãn Hà giương mắt nhìn ông già bên cạnh, “Ông đã già như vậy rồi à?”
Cụ ông cười hề hề, tiện tay kéo băng ghế qua, “Ái chà… Cậu cường tráng hơn lúc trước nhiều ha… Hồi đó gầy lắm, y như cây sậy.”
Sau đó lại nhiều nhìn người bên cạnh hắn, “Thì ra Tiểu Dương chính là thằng bé trước đây hay ăn cơm với cậu à? Aizz… Tôi nhận không ra luôn, tuy nói là trắng đó… Nhưng sao lớn lên khác quá, không đẹp nữa…”
Hứa Vãn Hà không thể chấp nhận được.
Mới vừa nghĩ trai đẹp xứng với trai đẹp xong, ai ngờ chưa tới nửa ngày, Tiểu Dương đã bị người ta phủ nhận rồi.
Cái đồ không có chí tiến thủ.
Kết quả nhìn qua Dương Mặc Thư, chỉ thấy đầu tên già mồm này toàn là mồ hôi, giơ ngón cái lên với mình, “Ngon!”
Hứa Vãn Hà hơi bực mình.
Nhưng cũng không muốn bị thiệt thòi như vậy, liền quay mặt qua ông chủ, cười lạnh một tiếng, “Này mà gọi là lớn lên không đẹp hả? Được rồi, tôi không muốn nói gì với ông nữa! Ông thì biết cái gì, đệt! Ông lớn tuổi như vậy rồi tôi cũng không muốn nói lời quá khó nghe, ông mau ra sau bếp tìm cái kính lão đeo vào đi!”
Sau đó lại tức không chịu nổi, ném điếu thuốc, giơ tay chỉ vào Tiểu Dương, “Aizz, tôi không muốn nghe ông lời này! Sao mà lớn lên không đẹp? Mẹ nó sao ông không soi gương nhìn ông đi, còn ghét bỏ người khác…”
Dương Mặc Thư lau mồ hôi trên gáy, muốn uống trà lạnh, phát hiện chưa tới, liền nói với ông chủ, “Thêm một cốc trà lạnh ạ.”
Ông chủ bị Hứa Vãn Hà nói cũng không mất hứng lắm, “4 tệ một cốc.”
“Trước đây không phải 3 tệ rưỡi sao.”
“Lên giá rồi.”
Âm thanh ông chủ cứng nhắc, mặt cũng khó coi, “Hôm nay tăng.”
“Ơ… Được rồi, lấy một chén ạ…”
Ông chủ xoay người đi lấy trà lạnh, trước khi đi nhìn Hứa Vãn Hà một cái, “Sao lỗ tai cậu mất rồi? Rất ảnh hưởng hình tượng nha.”
Nói xong cũng đi.
Hứa Vãn Hà cố nhịn không động tay với người già.
Buồn lòng muốn chết.
Nghĩ trước tiên đừng tỏ tình, tỏ tình cái lông trym á, tức chết đi được.
Tối tính sau đi.