Thừa Nóng Mà Ăn

Chương 48: Chương 48: Phiên ngoại 5




Hai người sống cùng nhau nhiều năm, quá trình rất gập ghềnh.

Ổ gà đầu tiên là vào năm sinh nhật 30 tuổi của Dương Mặc Thư.

Ngày đó Hứa Vãn Hà xém chút nữa bị kẻ thù đánh chết, mất máu quá nhiều, nằm bệnh viện mê man bất tỉnh, Dương Mặc Thư không ngủ không nghỉ bên giường bệnh canh hắn mấy ngày, nói tới miệng lưỡi khô khốc, hao hơi tốn sức mới chọc cho hắn tức mà tỉnh lại.

Ổ gà còn lại chính là hai người đánh nhau đòi chia tay, số lần nhiều đếm không xuể.

Chủ yếu đều là Hứa Vãn Hà không thích Dương Mặc Thư đi đổi xe với Mạc Mặc, không thích Dương Mặc Thư gần đây hơi lạnh nhạt với mình, không thích Dương Mặc Thư nhìn thấy thằng con trai khác quyến rũ mình mà cũng thờ ơ mặc kệ, đã vậy không biết bí hiểm nói gì với người ta, làm người đó sau này thấy mình đều tránh mình như gặp mầm bệnh.

Thế nhưng lần cãi nhau ghê gớm nhất là về vấn đề mối tình đầu.

Dương Mặc Thư tự hào nói mối tình đầu của mình là Hứa Vãn Hà, trước giờ chưa tìm người đàn ông khác, Hứa Vãn Hà cũng kiên quyết nói mối tình đầu của mình là Dương Mặc Thư, khăng khăng không thừa nhận Đường Tử Ngôn là mối tình đầu, nói thuộc kiểu thầm mến, không quen nhau không được coi là mối tình đầu.

Còn cãi lúc trước tặng hoa cũng là đúng lúc sắp tới sinh nhật Đường Tử Ngôn, định tặng sớm, không có nói, Đường Tử Ngôn hoàn toàn không biết.

Về phần chán ghét Thẩm Hàm cũng không phải là do thích Đường Tử Ngôn, mà là do tố chất người này kém, từng cười nhạo mình đen thui, cho nên Hứa Vãn Hà mới chán ghét anh ta như vậy.

Lần đó hai người cãi lộn long trời lở đất, Dương Mặc Thư bởi vì không chịu được kiểu cố chấp cứng đầu và thẳng tính của hắn, trực tiếp thu dọn đồ trong tủ lạnh định bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn bị Hứa Vãn Hà xách cổ kéo về.

Sau này Hứa Vãn Hà lớn tuổi hơn chút, lúc cãi nhau rốt cuộc kéo không nỗi nữa, liền lấy gậy móc, vẫn kéo người về được như thường.

Nợ cũ ghi lại từng quyển từng quyển, trang sách đã ố vàng.

Nhưng ghi thì ghi, Dương Mặc Thư cũng chưa thể nào trả thù được.

Suy cho cùng những lúc Hứa Vãn Hà đối xử tốt với Dương Mặc Thư thì thật sự quá tốt.

Vì Dương Mặc Thư thèm ăn, Hứa Vãn Hà còn đặc biệt đưa cậu đi siêu thị, bình thường đi quán ăn cơm thì càng không cần phải nói, thỉnh thoảng có hứng, còn xuống bếp nấu đồ ăn cho Dương Mặc Thư.

Hứa Vãn Hà lớn như vậy chỉ biết làm một món, nói là lúc trước vì lấy lòng đại ca bọn họ đặc biệt bỏ tiền ra đi trường nấu ăn học nấu, đại ca hắn rất thích ăn rau thơm, Hứa Vãn Hà liền khổ luyện với món này, nhưng vì Dương Mặc Thư nói ăn sẽ bị liệt dương, khiến Hứa Vãn Hà chỉ làm một lần rồi không thèm làm nữa.

Đồng thời trong lòng cũng mơ hồ hổ thẹn.

Đại ca hắn bị liệt dương thật, cũng không biết có phải là bị món ăn này của Hứa Vãn Hà xúc tiến không.

Hứa Vãn Hà vào lúc địa vị đã hoàn toàn vững chắc cũng ổn định chỗ ở của mình, liền ở cùng với Dương Mặc Thư, bất luận chuyện gì, hoặc là ở ngoài muộn cỡ nào cũng sẽ về nhà, lúc còn trẻ có tinh lực còn làm mấy lần pháo, già rồi không làm nỗi nữa thì ôm nhau ngủ.

Nói chung những tháng ngày này sống càng ngày càng ra dáng người có gia đình.

Hai người cũng không tìm người mang thai hộ, chó mèo không nuôi một con, theo như lời Dương Mặc Thư nói, ngày nào cũng chỉ lo cho Hứa Vãn Hà thôi đã mệt chết rồi, ai rảnh đi nuôi con nuôi mèo nuôi chó.

Hứa Vãn Hà cũng rất tán thành với điều này, có như vậy tâm tư của Dương Mặc Thư mới có thể dồn hết lên người mình, nhưng gen tài giỏi của Dương Mặc Thư không thể di truyền khá là đáng tiếc.

Nhưng mà đến khi Hứa Vãn Hà về già, hoàn toàn rửa tay gác kiếm rồi, khuyết điểm này liền thể hiện rất rõ rệt.

Dương Mặc Thư còn chưa tới tuổi về hưu, mỗi ngày đi làm, lại không có một đám đàn em đi theo xung quanh, Hứa Vãn Hà một mình ở nhà rất cô đơn.

Dương Mặc Thư liền vắt hết óc theo cùng hắn, muốn tìm chút chuyện cho hắn làm.

Mới đầu là bồi dưỡng hứng thú câu cá cho Hứa Vãn Hà. Nhưng do Hứa Vãn Hà đi tới chỉ lo ngủ, lại không thích đi câu đem dù vì quá ẻo lả, làm hắn bị phơi nắng tới nỗi còn đen hơn lừa, chưa thấy hay ho gì mà đã bị hành ra như vậy rồi nên cũng không đi câu nữa.

Câu cá không thành, Dương Mặc Thư liền dẫn hắn ra ngoài đánh bài, chơi cờ với người ta.

Nhưng tính tình Hứa Vãn Hà không tốt, đánh bài toàn phát cáu, cãi nhau thì không cần phải nói, có lần còn lấy gậy đánh ông lão ở cửa đối diện, làm mấy ông lão trong tiểu khu không dám chơi bài với hắn nữa, còn ở sau lưng cảnh báo nhau cách ông Hứa xa một chút, thấy tính tình người này quá kém, còn có khuynh hướng bạo lực, người như thế có thể không qua lại thì đừng qua lại.

Cứ như vậy, Hứa Vãn Hà cũng chỉ còn sót lại tản bộ.

Bất luận đông hè, ăn cơm vừa xong, Dương Mặc Thư liền dẫn Hứa Vãn Hà đi dạo loanh quanh, còn mua nón giống nhau như đúc, kiểu đông hè đều có, ra ngoài liền đội, đi tách ra trong đám đông cũng có thể nhìn thấy đối phương.

Lúc tản bộ, vào mùa hè hai người đi tách ra, vào mùa đông Dương Mặc Thư liền choàng khăn dày cộm, đội nón len mặc thêm áo khoác đẹp chút, khiến người ta không nhận ra ông cũng là một ông lão, có khi lại lấy tay bỏ vào túi áo khoác Hứa Vãn Hà, hai người dựa vào nhau đi.

Nhưng do Hứa Vãn Hà sợ mất mặt nên trước giờ cũng không cho tay vào trong túi, làm Dương Mặc Thư theo phía sau giống như móc túi hắn, Dương Mặc Thư còn vì vậy mà bị bác gái trong tiểu khu cảnh cáo một lần.

***

Mùa hè năm nay rất nóng, Dương Mặc Thư ngủ trưa nóng quá ngủ không được, trở mình mấy lần trên chiếu lạnh, hai mắt mở ra, đá một phát vào người bên cạnh, “Lão Hứa… Quạt…”

Hứa Vãn Hà ngủ rất nông, nghe Dương Mặc Thư muốn quạt, ngay lập tức tỉnh dậy, giơ tay sờ soạng mấy cái ở bên cạnh cũng không kiếm ra, liền đứng dậy đi tìm.

Dương Mặc Thư có chút không thể hiểu được, “Ông làm gì thế?”

Đợi rất lâu, Hứa Vãn Hà mới từ phòng khách trở vào.

Vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đang muốn hỏi Dương Mặc Thư quạt đâu rồi, kết quả thấy trên đầu nằm của Dương Mặc Thư, ngay lập tức không chịu nỗi, “Quạt ở ngay bên cạnh ông, ông không thấy à? Mắt ông đây đã mẹ nó sắp mù rồi…”

Dương Mặc Thư ném quạt cho hắn, “Nóng ngủ không được, ông quạt cho tôi đi.”

Hứa Vãn Hà cầm quạt bắt đầu quạt, “Sao không mở điều hòa?”

Dương Mặc Thư nhắm mắt lại lần nữa, hưởng thụ gió mát, “Người lớn tuổi không thể dùng máy điều hòa nhiều, không tốt cho sức khoẻ.”

Hứa Vãn Hà không nói nữa, ngồi ở đầu giường quạt cho Dương Mặc Thư, quạt một hồi thấy Dương Mặc Thư sắp ngủ rồi, trong lòng hơi thấy khó chịu, “… Dựa vào cái gì ông có thể ngủ, tôi phải chịu buồn ngủ quạt cho ông hả….”

Dương Mặc Thư hơi chau mày, quay lưng về phía Hứa Vãn Hà, “Ông lớn hơn tôi mà…”

Hứa Vãn Hà dùng sức quạt thêm mấy lần, “Đánh rắm! Không phải đều nói kính già yêu trẻ sao, tôi già hơn ông, ông căn bản cũng không kính trọng tôi!”

Âm thanh Dương Mặc Thư lười biếng, “Kính già? Tôi cũng là người già, già với già không tồn tại vấn đề kính trọng hay không, nhưng tôi trẻ hơn ông, ông phải cố gắng bảo vệ tôi.”

Hứa Vãn Hà muốn bổ đầu ra cũng không nghĩ ra cái gì để phản bác ông, cũng chỉ có thể tiếp tục quạt.

Quạt một hồi trong lòng khó chịu muốn chết, ném quạt một cái liền xuống giường ra khỏi phòng. Phút cuối cùng còn cứng rắn quăng một câu, “Được lắm! Dương Mặc Thư! Tôi rốt cục cũng nhìn rõ ông! Con mẹ nó ông không tốt với tôi chút nào hết!”

Dương Mặc Thư vội vàng rời giường theo qua đó, kết quả thấy người này đứng thử đồ 10 phút trước tủ quần áo, cuối cùng sửa soạn cho mình thật đẹp, đeo kính râm liền chuẩn bị ra ngoài.

Dương Mặc Thư không đi tới kéo hắn, ngang nhiên tiêu sái tới trước tủ lạnh liền bắt đầu thu dọn.

Hứa Vãn Hà vốn phát hiện ông tới, còn muốn tiêu sái bỏ nhà ra đi trước mặt ông, ai ngờ thấy Dương Mặc Thư thu dọn tủ lạnh, trong lòng thấy hơi sợ hãi, “Đệt! Ông đang làm gì đó!”

Dương Mặc Thư bỏ từng loại trái cây vào trong túi nhựa, “Tôi muốn tới nhà Tiểu Thạch Đầu ở 2 ngày, tự ông ở nhà cố gắng ngẫm lại coi tôi có tốt với ông không.”

Hứa Vãn Hà căng thẳng trong lòng, đi lên giành lại túi, “Ông mẹ nó ngày nào cũng dằn vặt tôi có chán không! Đừng mẹ nó đi, ông tốt với tôi được chưa! Đủ rồi mà!”

Dương Mặc Thư đóng cửa tủ lạnh lại, “Vậy ông đi rửa đào cho tôi ăn đi, tôi sẽ tha thứ cho ông.”

Hứa Vãn Hà đặt lại từng loại đồ ăn vào, “Thật mẹ nó… Chả sao hết… Ông bây giờ cố gắng sai tôi đi, chờ tôi chết rồi ông cũng không có ai để hành hạ nữa, đệt, nếu hồi đó tôi…”

Dương Mặc Thư ngay tức khắc cắt ngang lời hắn, “Được rồi, mau đừng nhớ lại năm đó nữa… Ngày nào cũng phải nhớ lại năm đó nghe sắp chai lỗ tai rồi… Mau đi rửa đi, tôi đến giờ đi làm rồi.”

Hứa Vãn Hà tháo kính râm xuống, ăn mặc bảnh bao đi rửa đào cho Dương Mặc Thư, rửa xong liền tới, đưa cho ông, “Ông chừng nào thì từ chức, chờ ông tới phiền chết rồi.”

Dương Mặc Thư không lấy quả đào, “Ông cắn trước một cái đi, xem có sâu không.”

Hứa Vãn Hà cắn một cái, đưa lại cho ông, “Không có.”

Dương Mặc Thư ngồi trên sôpha ăn đào, “Sắp rồi, tôi cũng mới lên truởng mấy năm… Đúng rồi… Chờ tôi từ chức, chúng ta ra ngoài du lịch đi, đằng nào ông tích trữ nhiều tiền như vậy cũng không ai dùng.”

“Được đó.” Hứa Vãn Hà nhếch miệng cười, “Lúc trước tôi có nguyện vọng, muốn sau này hai chúng ta có thể cùng đi châu Phi một chuyến, đi trải nghiệm cảm giác làm người da trắng một lần.”

Dương Mặc Thư bĩu môi, “Nguyện vọng của tôi không phải đi châu Phi, nóng như vậy, điều kiện cũng không tốt.”

Sắc mặt Hứa Vãn Hà khó coi, “Ông nhiều chuyện thật… Vậy ông nói coi ông muốn đi đâu…”

Dương Mặc Thư nhìn chằm chằm Hứa Vãn Hà, ăn hết phần đào còn lại.

Bản thân vẫn luôn không có dự định muốn đi đâu, đột nhiên vừa hỏi như vậy, càng không biết muốn đi đâu.

Tuy rằng chưa có mong muốn đi du lịch, nhưng lúc còn trẻ nguyện vọng cũng không ít.

Mà nhớ rõ nhất, chính là bản thân thật sự rất muốn sống hết đời với Hứa Vãn Hà.

Nhưng không ngờ sống cả đời thật.

Hai người đã lớn tuổi như vậy, vẫn còn bên cạnh nhau.

Dương Mặc Thư nhìn người trước mặt, mặc dù có hơi già rồi, nhưng vẫn cảm thấy hắn rất ngầu, “Đi châu Phi thì đi châu Phi, đến lúc đó ông cũng đừng khắc chữ lên Kim Tự Tháp làm mất mặt người Trung Quốc nha.”

Ông lão đối diện hừ lạnh một tiếng, gương mặt vẫn tỏ vẻ như cũ, “Ông cảm thấy tôi có khả năng làm loại chuyện đó sao?”

“Cũng đúng, ông mù chữ mà.”

“… Mẹ nó, ông nhả đào của tôi ra cho tôi!”

– HOÀN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.