“..” Sắc mặt anh trong nháy mắt đen đi.
Trình Minh Viễn tựa như đoán được sắc mặt anh bây giờ, hài hước cười nói: “Ái chà chà, tôi lại biết chuyện cậu ly hôn từ chủ đề hot, thế nào, cảm giác bị cắm sừng có vui không?”
“… Cút.”
“Ha ha, Bạch Dương là một cô gái tốt, cậu lại không biết quý trọng, cô ấy gồng mình chịu đựng cậu tận sáu năm, đổi thành người khác đã bỏ cậu lâu rồi.”
Phó Kình Hiên không vui: “Tôi cũng không có thích cô ta.” “Đúng đúng đúng, cậu thích Cố Tử Yên đó đúng không?”
Trình Minh Viễn từng gặp Cố Tử Yên khi cô còn đang học đại học.
Đúng là người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc mơ hồ, anh ta liếc mắt đã nhìn ra cô cả nhà họ Cố này không phải loại người dễ đối phó.
Cứ luôn bám lấy Phó Kình Hiên…
Trình Minh Viễn lại có ấn tượng rất tốt với Bạch Dương, cô ấy đối với Phó Kình Hiên rất tốt, lại xử lý chuyện nhà họ Phó rất gọn, nhẫn nhịn chịu khó, thật là đáng tiếc.
Phó Kình Hiên sắc mặt hơi trầm xuống: “Cậu gọi chỉ để chế giễu tôi thôi à?” “Đâu có, tôi gọi nói cho cậu biết, vợ trước của cậu bỏ ra rất nhiều tiền bao toàn bộ tầng một của Tiểu Kim Khố, tôi rất vinh dự được cô ấy mời đi dự tiệc. Thôi được rồi không nói nữa, tôi phải đi xem khiêu vũ đây.”
Bên kia cúp máy.
Phó Kình Hiện mặt không chút cảm xúc nhìn điện thoại một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bận rộn với văn kiện.
Nhưng một khắc sau, trợ lý Trưởng đột nhiên đi vào: “Ông chủ, lão phu nhân về rồi”
Trong Tiểu Kim Khố.
Bạch Dương sở dĩ mời Trình Minh Viễn tới thật ra là có mục đích.
Rất ít người biết Trình Minh Viễn là con trai của phó thị trưởng, sản nghiệp của anh ta chủ yếu ở nước ngoài, lần này trở về là để ký hợp đồng lớn với tập đoàn Thiên Thịnh.
Không biết làm sao mà người trong hội đồng quản trị của Thiên Thịnh lại không coi trọng ngôi sao mới đang lên này, vẫn luôn để ở bên ngoài.
Cô biết rằng cơ hội của mình đã đến rồi.
Bạch Dương bưng ly rượu, nét mặt tươi cười đi tới: “Anh Trình, một năm không gặp rồi, anh vẫn đẹp trai như vậy.”
Trình Minh Viễn có đôi mắt phượng điển hình, đẹp trai ngời ngời, trời sinh khuôn mặt biết cười: “Ngược lại cô lại khiến tôi ngạc nhiên đấy, rất khó tưởng tượng người xinh đẹp, quyến rũ trước mắt tôi đây và người thanh tú, nhã nhặn hai năm trước là cùng một người”
Bạch Dương đung đưa ly rượu, nụ cười bên khóe miệng không đổi: “Ai cũng thay đổi, dù sao cũng phải hướng về phía trước, không phải sao?”
Trình Minh Viễn cố ý lại gần cô, hạ thấp giọng, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi không hiểu cho lắm, Bạch tiểu thư biết rõ tôi là bạn thân của Phó Kình Hiên, tại sao còn mời tôi tới? Chẳng lẽ cô mê đắm vẻ ngoài đẹp trai của tôi sao?”
Bạch Dương biết người đàn ông này thích đùa nên cũng không giận, mà lại còn nói nhỏ vào tai anh.
Nhẹ nhàng nói ra một câu khiển sắc mặt Trình Minh Viễn trong nháy mắt trở nên kinh ngạc.
Anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Cô thông minh như vậy, tên Phó Kình Hiên kia chắc chắn sẽ hối hận” Nụ cười trên khóe miệng Bạch Dương nhạt dần: “Anh ta là quá khứ rồi, nói đến anh ta làm gì.”
“Nói cũng phải, từ nay về sau, hai chúng ta là trên hết! Bạch tiểu thư xinh đẹp thế này, có thể mời cố nhảy một điều không?” Trình Minh Viễn lại tiếp tục cười đùa cợt nhả, mới vừa đưa tay tới, đã bị một giọng nói cắt đứt. Lương Triết sải đôi chân dài, cầm một ly nước trái cây, không thèm nhìn Trình Minh Viễn lấy một cái, đổi ly rượu trên tay Bạch Dương: “Chị, uống nhiều sẽ đau đầu đấy.”
Khiển Trình Minh Viện kinh ngạc chính là Bạch Dương lại không hề né tránh chút nào, tự nhiên nhận lấy ly nước trái cây kia. Anh lại chuyển mắt nhìn đến cậu thanh niên kia, sửng sốt một chút.
Cậu thanh niên này không chỉ đẹp trai mà còn có khí chất, không hổ là người mẫu nam đang ăn khách.
Ai ya…
Anh dường như đã dự liệu được tương lai bi thảm của Phó Kình Hiên.