“Đúng vậy.” Lục Khởi cười lạnh nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, vợ chưa cưới của anh không hiểu quy củ, phạm vào điều tối kỵ trong thương trường, chẳng lẽ anh cũng không hiểu à?”
Anh ta giễu cợt với giọng điệu khó chịu, Phó Kình Hiên nghe được thì trong lòng không thoải mái lắm, kéo tay Cố Tử Yên: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Tử Yên cắn môi: “Kình Hiên, em… có phải em đã làm sai rồi không?”
“Không phải là sai lầm gì lớn, sau này em chú ý là được rồi.”
Hai người nắm tay nhau rời đi.
Lục Khởi bĩu môi: “Tên họ Phó còn bảo vệ Cố Tử Yên thật đấy, cũng sắp không coi trời đất ra gì rồi.”
Tim Bạch Dương đau thắt, không tiếp lời anh ta.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Cố Tử Yên là bảo bối trong lòng Phó Kình Hiên.
Anh không bảo vệ cô ta thì bảo vệ ai?
Đàm Vị nhấp một hớp rượu: “Phó tổng giám đốc Bạch có thù với chồng cũ của cô à?”
Bạch Dương điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười nói: “Không thể nói là có thù, chỉ có chút mâu thuẫn thôi.
Được rồi tổng giám đốc Đàm, chúng ta vẫn nên đàm phán tiếp đi.”
Đàm Vị dựa người về phía sau: “Phó tổng giám đốc Bạch còn nhớ lời vợ chưa cưới của chồng cũ cô vừa nói không?”
“Đương nhiên.” Bạch Dương gật đầu: “Cô ta nói không sai, xét về quyền lựa chọn thì chúng tôi thật sự không bằng Phó thị, nhưng chúng tôi có một ưu thế mà Phó thị không thể sánh kịp.”
“Ồ?”
Bạch Dương nhớ tới lời Z-H nói trong Messenger rằng Đàm Vị là người cao ngạo, cô cười càng tươi hơn: “Đó chính là tự do mua bán. Chờ sau này anh cảm thấy anh có tiền, muốn mua lại Giai Ngẫu, tôi có thể bán lại cho anh với giá cao gấp ba phần so với giá mua. Nhưng nếu Giai Ngẫu nhập vào Phó thị, anh nghĩ anh còn mua lại được sao?”
Cho dù cô làm nội trợ sáu năm, cũng hiểu rất rõ về danh hiệu của Phó Kình Hiên ở trong thương trường, đó chính là Diêm Vương.
Hễ là đồ rơi vào trong tay anh, gần như không có ai có thể lấy về được.
Trên mặt Đàm Vị cuối cùng cũng hơi dao động: “Xem ra, tôi thật sự không có cách nào từ chối được sức hấp dẫn như vậy!”
Anh ta nâng ly rượu lên.
Đây là thành công à?
Bạch Dương vô cùng vui mừng, sau đó được Lục Khởi thúc cùi chỏ nhắc nhở, cũng vội vàng cầm ly rượu lên.
Sau khi uống rượu xong, Đàm Vị đứng lên: “Được rồi, tôi có hẹn ngâm suối nước nóng với bạn nên không thể tiếp hai người được nữa. Chờ qua hai ngày nữa, sau khi tôi về sẽ ký hợp đồng thu mua.”
“Được.” Bạch Dương cố nén kích động trong lòng, cười đồng ý.
Lục Khởi nâng mặt cô lên, trong mắt đầy vẻ khen ngợi: “Bảo bối, em quá tuyệt vời. Em biết không, vừa rồi khi em đàm phán với Đàm Vị, quả thật là cả người đều phát sáng. Anh tin chẳng bao lâu nữa, em sẽ có thể một mình đảm đương một phía, trở thành nữ tổng giám đốc quyền lực.”
Bạch Dương tức giận đánh vào tay anh ta: “Anh nói thì nói, đừng động tay động chân.”
Lục Khởi che ngực lộ vẻ bị tổn thương: “Bảo bối, em thật quá đáng, không ngờ em lại ghét bỏ anh.
Chúng ta cùng lớn lên, sao em có thể ghét bỏ anh chứ?”
Bạch Dương lườm anh ta, lười để ý tới những lời đùa giỡn của anh ta.
Đột nhiên, điện thoại của anh ta đổ chuông.
Lục Khởi không đùa nữa, lấy điện thoại di động ra nhìn: “Bảo bối, anh ra ngoài nghe máy đã.”