Lúc này, cửa bị đẩy ra, có người đi vào.
Bạch Dương giương mắt nhìn, qua làn sương trắng mập mờ, thấy rõ mặt người tới.
Cố Tử Yên.
Bạch Dương cau mày, khu nghỉ dưỡng này điểm nào cũng được, điểm không tốt nhất là chỗ này quá nhỏ, quay đầu một cái đã gặp phải người không muốn gặp.
Cố Tử Yên cũng không ngờ lại có duyên như vậy, sửng sốt một chút, sau đó dịu dàng cười: “Cô Bạch, chúng ta lại gặp rồi.”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Bạch Dương không muốn để ý tới, gật đầu một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô mới vừa bước một bước ra khỏi bồn, giọng Cố Tử Yên lại vang lên: “Cô Bạch, tôi mới tới mà cô đã định đi, không định gặp tôi sao? Chúng ta dẫu sao cũng là bạn học đại học, hơn nữa còn là bạn cùng phòng đó.”
Bạch Dương đứng trong bồn giữ lấy khăn che ngực, nhàn nhạt giễu cợt nói: “Lời của cô Cố hơi buồn cười đấy, mới ban đầu người không định gặp tôi không phải là cô Cố đây sao, đại học cũng thế, hôm nay còn hơn cả thế.”
Cố Tử Yên ngồi dựa vào thành đơn một bên bồn, cười yếu ớt nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch muốn biết nguyên nhân không?”
“Nói thử xem, tôi rất muốn biết tôi đã làm gì có lỗi với cô, để cho cô đối xử với tôi như vậy!” Bạch Dương cũng dứt khoát ngồi lại.
Giữa hai người còn cách một khoảng nước nóng, cứ như vậy xa xa đối mặt.
“Cô biết không, từ lúc cô vào kí túc xá đại học trở đi, tôi đã sinh ra cảm giác nguy hiểm khó hiểu, tôi luôn cảm thấy cô sẽ cướp đi thứ quan trọng của tôi.”
Cố Tử Yên móng tay hung hăng cắm trong lòng bàn tay: “Quả nhiên, cô thừa dịp lúc tôi tai nạn hôn mê, cướp đi Kình Hiên, cô nói xem tôi bỏ qua cho cô thế nào đây!”
Nghe ý hận trong giọng cô ta, vẻ mặt Bạch Dương không thay đổi, bình tĩnh dửng dưng như cũ: “Dù cô có tin hay không, tôi không có cố ý thừa lúc cô lúc hôn mê cướp đi Phó Kình Hiên, là ban đầu cô tự mình nói, cô và Phó Kình Hiên chỉ là anh em.”
Chính vì vậy, cô mới có thể yêu cầu kết hôn với Phó Kình Hiên.
Nếu không với sự kiêu ngạo của cô, cho dù có thích Phó Kình Hiên đi nữa, cũng sẽ không làm như vậy.
“Cô không cần giải thích những thứ này với tôi, cô có giải thích đi nữa cũng không thể chối bỏ được hiện thực sáu năm qua cô có qua lại với anh ấy.” Cố Tử Yên cắn môi nhìn cô.
Bạch Dương môi giật giật, mới vừa định nói gì, điện thoại trên bồn suối nước nóng vang lên, là Lục Khởi gọi tới.
“A lô?”
“Bé yêu, ngâm xong chưa?”
“Xong rồi.” Bạch Dương gật đầu một cái.
Lục Khởi thúc giục: “Vậy em mau ra đây, nghe nói lát nữa có hội bắn pháo hoa, anh ở đài quan sát chờ em.”
Bạch Dương một tay mò khăn tắm bên cạnh, lau mồ hôi trên mặt: “Được, tắm xong em ra ngay đây.”
Cúp điện thoại, cô đứng dậy bước ra khỏi bồn, lúc đi qua chỗ bồn của Cố Tử Yên, thoáng ngừng một chút: “Cô Cố, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, tôi biết cô sẽ tiếp tục làm khó tôi, không sao, dù cô ra chiêu gì tôi cũng tiếp hết.”
Nói xong, cô sải đôi chân dài bước đi.
Cố Tử Yên rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.