“Sao lại là tôi giấu cô ấy đi? Sau khi ăn cơm tối tôi chưa từng gặp cô ấy, tôi vốn không biết cho cô ấy ở đâu, anh muốn tôi giao thế nào ra?” Cố Tử Yên đỏ mắt, tủi thân nói.
Lục Khởi nuốt không trôi cái dáng vẻ này: “Con mẹ nó rốt cuộc cô có nói hay không?”
“Đủ rồi.” Phó Kình Hiên đi về trước một bước, chắn cho Cố Tử Yên ở phía sau, giọng lạnh như băng: “Bạch Dương không có ở đây, đi kiểm tra camera giám sát đi, tìm Tử Yên gây phiền phức thì có thể tìm được Bạch Dương sao?”
Nghe mấy chữ camera giám sát, trong lòng Cố Tử Yên luống cuống một chút, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới điều gì, ổn định lại.
Lục Khởi cũng đột nhiên kịp phản ứng, mình vội tìm Bạch Dương đầu óc mê muội, quên đi xem băng ghi hình, vỗ trán một cái: “Vậy thì tôi đi xem băng giám sát, chỉ mong chuyện bé cưng của tôi mất tích không liên quan đến cô, nếu không tôi tuyệt đối không buông tha cho cô.”
Anh chỉ thẳng mặt Cố Tử Yên, xoay người rời đi.
“Chúng ta cũng đi.” Phó Kình Hiên cởi áo khoác, khoác lên người Cố Tử Yên, ôm hờ cô cùng đi tới phòng giám sát.
Ba người vào phòng giám sát xem, nửa giờ trước Bạch Dương và Lục Khởi đi vào suối nước nóng, nhưng từ đó về sau, Bạch Dương vẫn không đi ra.
Như vậy có thể thấy, Bạch Dương chắc còn ở suối nước nóng.
“Tôi tới suối nước nóng xem thử một chút!” Bỏ lại câu này, Lục Khởi đá cửa đi ra.
Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn đàn ông bên cạnh, giọng ấm áp uyển chuyển hỏi: “Kình Hiên, chúng ta không đi à?”
“Đi!” Phó Kình Hiên cau mày trả lời: “Lục Khởi nghi ngờ chuyện Bạch Dương mất tích có liên quan tới em, để bỏ đi nghi ngờ, chúng ta phải qua đó một chuyến, đi thôi.”
Cố Tử Yên khẽ mỉm cười: “Vâng, nghe anh hết.”
Hai người đi tới cửa suối nước nóng, Lục Khởi đang thương lượng với bảo vệ.
“Anh à, tôi nói hết rồi, bây giờ suối nước nóng hết giờ mở rồi, bên trong không có ai.” Bảo vệ ở cửa ngăn Lục Khởi không để cho anh đi vào.
Lục Khởi nắm lấy tóc mình, chuẩn bị nói gì đó, một tiếng thét chói tai từ bên trong suối nước nóng truyền ra, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mấy người nhìn thấy một cô quét dọn mặt mày sợ hãi chạy ra, vừa chạy, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Bảo vệ ở cửa giữ bà lại: “Sao thế?”
Cô lao công run run nói: “Chết… Người chết!”
“Cái gì?”
Mọi người sợ ngây người.
Cô quét dọn tay run run, chỉ bên trong: “Phòng tắm nữ ở trong đó có một người chết!”
“Bạch Dương!” Lục Khởi sắc mặt biến đổi, lập tức vọt vào trong suối nước nóng.
Phó Kình Hiên cùng với bảo vệ cũng đuổi sát theo.
Trên đường, sắc mặt Phó Kình Hiên căng thẳng vô cùng, quanh thân tản ra không khí làm người ta phải khép nép.
Người phụ nữ đó chết?
Đùa gì thế, không phải cô đùa dai chứ?
Phó Kình Hiên nghiến chặt răng, tim đập loạn lên, khiến tiết tấu hô hấp của anh cũng rối loạn.
Cố Tử Yên cảm nhận được sự thay đổi trong suy nghĩ của anh, trong lòng thầm hận, trên mặt hốc mắt lại ướt: “Kình Hiên, anh nói xem cô ấy còn trẻ vậy, sao lại gặp chuyện này chứ?”