Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi phòng họp.
Trên đường, Cố Việt Bân bấm điện thoại gọi Phó Kình Hiên, mở miệng ra đã chất vấn: “Kình Hiên, mảnh đất ở trung tâm thành phố, có phải cậu cho vợ cũ cậu không?”
Phó Kình Hiên lúc này đang ở câu lạc bộ, do lời mời của Trình Minh Viễn.
Trong phòng bao có chút ồn ào, anh nghe không rõ lắm, đứng dậy đi về phía ban công, lúc này mới trả lời: “Tử Yên nói cho bác ạ?”
Cố Việt Bân nghe lời này một cái, mắt lão trợn tròn: “Cậu nói gì, Tử Yên cũng biết?”
“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.
“Hai đứa xảy ra chuyện gì?” Cố Việt Bân càng nghe càng hồ đồ, trên mặt viết đầy vẻ không vui: “Sao hai đứa phải giao miếng đất cho con ả Bạch Dương, cô ta còn đăng giấy bán đất đăng lên mạng, trên mặt là khoe khoang, trên thực tế là vả vào mặt tôi, anh chị có biết hay không?”
Hải Thành lớn như vậy, ai mà không biết ông ta nhìn trúng mảnh đất đó từ lâu rồi.
Bạch Dương làm như vậy, những người trong giới có khi còn đang cười nhạo ông ta!
Phó Kình Hiên híp mắt một cái. . ngôn tình hay
Bạch Dương lại đăng giấy tờ mua bán đất lên mạng?
“Kình Hiên, cậu vẫn nghe đấy chứ?” Cố Việt Bân gia tăng âm lượng hỏi một câu.
Phó Kình Hiên thu hồi suy nghĩ, môi mỏng khẽ động đậy: “Cháu đây, xin lỗi bác trai, cháu cũng không biết Bạch Dương sẽ làm như vậy.”
Cố Việt Bân bất mãn hừ một tiếng: “Nói đi, sao cậu lại giao mảnh đất cho cô ta, chẳng lẽ cậu với vợ cũ lại nhớ mãi không quên? Phó Kình Hiên tôi nói cho cậu biết, đừng có tơ tưởng, cậu và Tử Yên mới là một đôi, hai đứa cuối năm phải đính hôn!”
Không biết tại sao, nghe được ông ta nhắc nhở mình và Cố Tử Yên phải cưới, Phó Kình Hiên cảm thấy trong lòng có chút mâu thuẫn.
Nhưng anh không có truy cứu nguyên nhân, chỉ nghĩ mình gần đây quá mệt mỏi, véo sống mũi một cái, trầm giọng nói: “Cháu biết, cháu cùng với Bạch Dương cũng không có tơ tưởng gì, cháu cho cô ta mảnh đất kia, cũng là vì Tử Yên, bác trai, lần này suýt chút nữa Tử Yên gây họa lớn rồi.”
“Hả?” Cố Việt Bân thần sắc nghiêm túc: “Kình Hiên, cậu nói tôi nghe, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Tử Yên đổ sữa tắm của cô ấy trước cửa phòng tắm của Bạch Dương, suýt chút nữa làm Bạch Dương mất mạng, Bạch Dương bắt được đằng chuôi, muốn để cô ấy ngồi tù, là cháu dùng mảnh đất và thương cảng coi như trao đổi, mới bình thường hóa chuyện này.” Phó Kình Hiên nói lại đơn giản.
Cố Việt Bân miệng run rẩy, hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Bác biết rồi, Kình Hiên, xin lỗi cháu, làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì, cháu hy vọng bác nói chuyện với Tử Yên một chút, sau này không nên làm những chuyện như vậy nữa. Cháu có thể che chở cho cô ấy một lần nhưng không thể che chở cả đời, bác hiểu không?”
Phó Kình Hiên sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, sâu thẳm trong con ngươi lại hiện lên ưu tư khiến người ta khó hiểu.
Cố Việt Bân nghe được cảnh cáo trong giọng nói của anh, tim giật thót, biết anh có chút bất mãn với Tử Yên rồi.
Tử Yên trong tim anh luôn là người hiền lành, đột nhiên làm ra loại chuyện này, đúng là để cho người ta khiếp sợ và thất vọng, nếu không anh cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Cái này chứng minh rõ nếu như Tử Yên sau này còn làm những chuyện tương tự, thì phải từ hôn với Tử Yên, cuối cùng không có người đàn ông nào muốn kết hôn với một người phụ nữ bày mưu tính kế, sợ ngày nào đó đang ngủ bị vợ đâm chết.