Ăn bữa tối xong, Bạch Dương và Lục Khởi định tính tiền đi về.
Lúc hai người vừa rời khỏi chỗ ngồi thì có người gõ cửa phòng VIP.
Lục Khởi đi tới mở cửa, nhìn thấy Phó Kình Hiên.
Lúc này sắc mặt Phó Kình Hiên rất căng thẳng, chân mày cũng nhíu chặt, ánh mắt lộ ra sự nôn nóng khó phát hiện.
Bạch Dương nhìn thấy, thầm nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
“Anh đến đây làm gì?” Lục Khởi chặn Phó Kình Hiên lại, không khách sáo hỏi.
Phó Kình Hiên không để ý đến anh ta, nhìn về phía Bạch Dương: “Tử Yên có ở đây không?”
Bạch Dương nhướng mày: “Anh tìm cô Cố sao lại tới chỗ chúng tôi, không phải cô ta đi cùng anh sao?”
“Đúng thế.” Lục Khởi khoanh tay phụ họa.
Phó Kình Hiên rũ mắt: “Cô ấy không có ở chỗ tôi.”
“Không có ở chỗ anh?” Lục Khởi sửng sốt, sau đó cười trên nỗi đau của người khác: “Sao, mất tích rồi à?”
Phó Kình Hiên không trả lời.
Lục Khởi không cười nữa, ngạc nhiên hỏi: “Mất tích thật à?”
Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên: “Cô Cố biến mất, anh đến chỗ chúng tôi tìm, tổng giám đốc Phó là nghĩ chúng tôi giấu cô Cố đi mất à?”
“Tử Yên đi vệ sinh xong thì không về nữa, ở chỗ này chỉ có các người có mâu thuẫn với cô ấy.” Phó Kình Hiên nhìn vào mắt cô.
Lục Khởi giận quá hóa cười: “Chúng tôi có mâu thuẫn với cô ta thì phải giấu cô ta đi à, cách nói này ở đâu ra vậy, ai không biết cô ta xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ chúng tôi đầu tiên, đầu óc chúng tôi có vấn đề mới đi làm như thế.”
Phó Kình Hiên mím môi im lặng.
Thật ra anh cũng biết Tử Yên không có khả năng ở chỗ này lắm.
Cho nên anh đến cũng chỉ để thử vận may thôi.
“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương kéo vạt áo vest của Lục Khởi, kéo anh ta qua một bên, sau đó tiến lên đứng đối diện với Phó Kình Hiên: “Tôi thừa nhận lúc trước ở nhà vệ sinh tôi từng gặp cô Cố, nhưng tôi rời đi trước cô ta, cho nên tôi cũng không biết sau đó cô ta đã đi đâu, anh có thể xem camera gần nhà vệ sinh.”
“Tôi xem rồi, trong camera không có tung tích của Tử Yên.” Phó Kình Hiên siết chặt tay nói.
Lúc Tử Yên mãi không quay lại phòng bao, anh bèn gọi điện thoại cho Tử Yên nhưng không gọi được, sau đó lại bảo giám đốc nhà hàng phái người tìm, nhưng cũng không tìm thấy Tử Yên.
Kỳ lạ nhất là tất cả camera trong nhà hàng đều hoạt động bình thường, nhưng lại không quay được Tử Yên, điều này rõ ràng không đúng lắm.
Lục Khởi bĩu môi: “Camera không quay được cô ta, vậy chứng tỏ là cô ta tự tránh được, sau đó trốn đi rồi, nói không chừng là cô ta cố ý, muốn cho anh lo lắng, thăm dò địa vị của mình trong lòng anh, chuyện thế này, loại chuyên gây chuyện Cố Tử Yên kia không phải là không làm được.”
Phó Kình Hiên lập tức đen mặt lại, trên người phát ra hơi lạnh.
Bạch Dương nhìn Lục Khởi, ra hiệu anh ta im miệng.
Nói người trong lòng của người ta là loại chuyên gây chuyện ngay trước mặt người ta, không phải là đang tự tìm đường chết sao?
“Xin lỗi tổng giám đốc Phó, anh Khởi nói bừa thôi, anh đừng để ý.” Bạch Dương xin lỗi cho qua chuyện, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không còn sớm nữa, tôi và anh Khởi phải đi. Tổng giám đốc Phó, anh từ từ tìm cô Cố, chúc anh sớm tìm thấy, tạm biệt!”
Nói xong, cô cười với Phó Kình Hiên một cái, chủ động khoác tay Lục Khởi rời đi.