Cuối dòng này là một hàng chữ viết địa chỉ.
Phó Kình Hiên nhớ kĩ hàng địa chỉ này, sau đó lập tức đi ra khỏi nhà họ Cố.
Cố Việt Bân biết anh đi cứu Tử Yên nên bảo bà Cố ở nhà, còn ông ta thì cũng vội vàng đi theo.
Nửa tiếng sau, hai người tìm được nơi nhốt Cố Tử Yên.
Đó là một khu công nghiệp bỏ hoang, Cố Tử Yên bị nhốt trong một nhà kho.
Khi Phó Kình Hiên dẫn người tìm ra cô ta thì trong nhà kho chỉ còn mỗi cô ta, còn người đàn ông đeo mặt nạ đã đi rồi.
Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên co ro trên ghế, hai má hồng hồng lại còn liên tục thở gấp thì biết khả năng cô đã bị sốt.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Trong lòng khó chịu, Phó Kình Hiên nhanh chóng đi lên cởi dây thừng trên người cô ra, sau đó cởi áo khoác trên người mình che cho cô rồi ôm cô lên ra khỏi nhà kho.
Đi tới cửa nhà kho thì Cố Việt Bân cũng vừa vội vàng chạy tới: “Tử Yên sao rồi?”
“Sốt rồi, phải đi bệnh viện ngay!”
Nói xong, Phó Kình Hiên không để ý ông ta nữa mà ôm Cố Tử Yên lên xe.
Chẳng bao lâu đã đến bệnh viện, Cố Tử Yên được đưa vào phòng cấp cứu.
Lục Khởi nộp phí xong quay lại khoa ngoại thì dáng vẻ rất thần bí: “Cưng à, em đoán xem anh vừa thấy gì nào?”
Bạch Dương ngồi trên sofa, một y tá đang đứng bên cạnh cô thay thuốc cho vết thương trên đầu cô.
Cô không thể nhúc nhích nên chỉ có thể liếc nhìn anh ta: “Thấy gì vậy?”
Lục Khởi cười ha ha: “Thấy Cố Tử Yên đó, cô ta bị đưa vào phòng cấp cứu, sao hả, vui không?”
Vui gì chứ!
Bạch Dương nguýt anh ta một cái, sau đó thắc mắc hỏi: “Cô ta bị sao thế, sao lại vào phòng cấp cứu nhỉ?”
Lục Khởi sờ cằm đoán: “Chuyện này thì anh không biết, nhưng anh thấy sắc mặt của Cố Việt Bân và Phó Kình Hiên thì chắc chuyện nghiêm trọng lắm, chắc là trong lúc mất tích Cố Tử Yên đã xảy ra chuyện gì rồi. Cưng à, hay chúng ta đi xem đi?”
“Không đi, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đừng có xen vào. Nếu chúng ta đi có khi còn rước thêm phiền phức nữa.” Hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Dương nhíu lại và nói.
“Em nói cũng đúng.” Lục Khởi gật đầu.
Bôi thuốc xong, hai người ra khỏi khu vực khoa ngoại để chuẩn bị đi về.
Vừa tới sảnh bệnh viện thì đã bị một giọng nói trầm trầm gọi lại: “Bạch Dương!”
Là Phó Kình Hiên!
Bạch Dương dừng bước quay người lại.
Phó Kình Hiên cầm biên lai nộp tiền đi từ quầy thu ngân tới, đi tới nơi cách cô hai bước chân thì dừng lại.
“Tổng giám đốc Phó, muộn thế này rồi có chuyện gì không vậy?” Bạch Dương mỉm cười nhìn anh.
Lục Khởi bực mình nhìn đồng hồ: “Đúng thế, có chuyện gì thì mau nói đi, đã hơn mười giờ rồi, chúng tôi phải về nghỉ ngơi nữa.”
Phó Kình Hiên nghe thấy hai chữ nghỉ ngơi thì nhíu mày lại, gương mặt vốn dĩ đã thâm trầm giờ lại càng thêm lạnh lùng: “Tôi hỏi cô, cô đã nói chuyện Tử Yên hại cô bị thương cho mấy người, gồm những ai?”
Nếu gã hồ ly đó bắt Tử Yên là để trả thù cho Bạch Dương, vậy thì cứ gỡ nút thắt ở chỗ Bạch Dương là có thể tìm ra gã hồ ly.
“Anh hỏi việc này làm gì?” Bạch Dương nghi ngờ nhìn anh.