Bạch Dương đỡ trán, mặt có vẻ trầm tư nói: “Phó Kình Hiên hỏi những vấn đề này e rằng có liên quan đến việc Cố Tử Yên phải vào phòng cấp cứu, có thể Cố Tử Yên mất tích là do bị bắt cóc, hơn nữa, có lẽ chúng ta quen biết với người bắt cóc cô ta.”
“Hả?” Lục Khởi sững sốt.
Bạch Dương mím đôi môi đỏ: “Chuyện Cố Tử Yên hại em bị thương đã qua lâu lắm rồi, nhưng lại đúng vào lúc Cố Tử Yên mất tích rồi phải vào phòng cấp cứu thì anh ta mới đến hỏi chúng ta đã nói chuyện đó cho bao nhiêu người. Ý của anh ta không phải đã rất rõ ràng sao, anh ta nghi ngờ chúng ta muốn trả thù nên mới cho người bắt cóc Cố Tử Yên.”
Tại sao lúc cô đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Phó Kình Hiên trong lòng lại nhói đau.
Lục Khởi nghe được lời phân tích của Bạch Dương, chốc lát trong lòng cũng đã hiểu rõ: “Lần này xong rồi, lúc đó em nói với anh ta rằng chỉ nói việc kia cho mình Lương Triết, không phải Phó Kình Hiên sẽ mặc định là Lương Triết bắt cóc Cố Tử Yên, còn hại Cố Tử Yên phải vào phòng cấp cứu sao.”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
“Thật ra em cũng đang suy nghĩ việc này có phải do Tiểu Triết làm không, bởi vì ngoại trừ chúng ta ra, đúng là chỉ có Tiểu Triết biết thôi, không được, em phải hỏi cậu ta xem sao.”
Cô lấy ra điện thoại từ trong túi xách, nhấn gọi vào số của Lương Triết.
Lục Khởi lén lút nhìn cô, ánh mắt lộ ra cảm giác chột dạ không dễ gì phát hiện.
Đầu bên kia nghe máy rất nhanh.
Âm thanh hơi mệt mỏi của Lương Triết từ đầu bên kia truyền đến: “Chị, khụ khụ, khuya thế này rồi, tìm em có việc gì hả?”
“Tiểu Triết, cậu bị bệnh sao?” Bạch Dương nghe thấy tiếng ho trong điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lương Triết yếu ớt cười nói: “Bên này lạnh quá đi mất, lại phải quay ngoại cảnh nữa, không cẩn thận nên bị cảm lạnh, khụ khụ…”
“Cậu đi khám bác sĩ chưa? Đã uống thuốc chưa?” Bạch Dương ân cần hỏi thăm.
Lương Triết cảm thấy ấm áp: “Em khám rồi, cũng uống thuốc rồi, chị cứ yên tâm đi, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi, chị đừng lo lắng, khụ khụ…”
“Sao tôi không lo cho được chứ, cậu ho đến như vậy, lỡ như ho đến viêm phổi luôn thì sao?” Bạch Dương buồn bực sờ sờ má.
Năm ấy, lúc cô và ba lần đầu tiên đến huyện Giang cứu trợ, đúng lúc Lương Triết bị bệnh, cậu ta nằm trên chiếc giường bé xíu lụp xụp, cơ thể cuộn tròn lại, ho đến xé ruột xé gan, cô và ba vội vàng đưa cậu ta đến bệnh viện.
Bác sĩ nói cậu ta ho đến phù phổi luôn, phổi cũng đã bị viêm, nếu không cứu chữa kịp thời thì đã mất mạng rồi, thế nên bây giờ nghe thấy cậu ta ho khan, cô không lo lắng mới là lạ.
“Lát nữa cậu gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi sẽ gửi cho cậu một ít thuốc phù hợp với thể chất của cậu.” Giọng điệu của Bạch Dương như không cho phép ai nói chen vào.
Lương Triết mỉm cười nói: “Được, em biết rồi chị.”
“Được rồi, tôi hỏi cậu một việc.” Bạch Dương thấy cậu ta ngoan ngoãn như vậy, sắc mặt cũng dịu đi vài phần.
Lương Triết ừm một tiếng: “Chị hỏi đi.”
“Đợt trước tôi có nói với cậu chuyện Cố Tử Yên hại tôi bị thương đấy, cậu còn nhớ không?” Bạch Dương hơi nhíu mày.
Lục Khởi vừa lái xe vừa vểnh tai lên nghe.
Ánh mắt Lương Triết loé lên một tia kỳ lạ, mỉm cười trả lời: “Em vẫn nhớ, sao vậy chị?”
“Tối nay Cố Tử Yên mất tích một khoảng thời gian ngắn, hiện tại đang được cấp cứu ở bệnh viện, Tiểu Triết, cậu thành thật nói cho tôi biết, chuyện này có phải do cậu làm không?” Bạch Dương cũng không úp úp mở mở, hỏi thẳng vào vấn đề.
Ý cười trên khuôn mặt Lương Triết vẫn không đổi: “Không phải em, em cách Hải Thành xa như vậy, làm sao em có thể làm những việc này hả chị, sao chị lại nghĩ là em làm cơ chứ?”