Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 144: Chương 144




Bịch!

Cơ thể mập mạp của Vu Y Cơ ngã xuống nền nhà, vừa khéo lại nằm sấp trước mặt của Bạch Dương, miệng không ngừng rên rỉ ây dô ây da. Truyện Bách Hợp

Phó Kình Duy trông thấy một màn này, ngẩn hết cả người.

Chỉ có Bạch Dương cúi đầu nhìn bà Vu nằm dưới nền nhà, cô nhếch khoé môi: “Ối, vừa mở cửa đã hành lễ lớn với tôi như vậy, thật làm cho tôi vì được yêu thương mà lo sợ đó, bà Phó khách sáo quá rồi, nào nào nào, nhanh đứng lên đi!”

Vừa nói cô vừa giả vờ giơ tay ra đỡ lấy Vu Y Cơ.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!

“Tránh ra, ai cần cô đỡ!” Bà Vu tức đến đỏ cả mắt, thái độ khó chịu hất tay Bạch Dương ra.

Bà ta cũng không nghĩ đến bản thân lại bị mất mặt như vậy trước mặt tiện nhân này.

Bạch Dương cũng không tức giận, đứng thẳng dậy mỉm cười: “Vậy bà Phó tự đứng dậy đi.”

Bà Vu Y Cơ hừ lạnh, hai tay chống nền nhà định bò dậy.

Nhưng vì quá mập nên trong chốc lát bà ta không thể đứng dậy được.

Bạch Dương phì cười.

Vu Y cơ nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Cô cười cái gì?”

“Không có gì.” Bạch Dương xua tay: “Chỉ là tôi chợt nhớ đến tối qua có thấy một con cóc trên tivi, từ chỗ cao ngã xuống thì bị lật ngửa lên, nhưng vì quá mập nên không sao lật lại được, trông rất buồn cười nên tôi cười thôi.”

“Cô… Cô dám nói tôi là con cóc?” Vu Y Cơ chỉ vào cô, cả người đều đang run rẩy.

Bạch Dương thả lỏng tay, vẻ mặt vô tội nói: “Làm gì có, tôi nói con cóc mà thôi, cũng không nói bà Phó đây, bà Phó làm gì phải so đo với con cóc chứ, lẽ nào bà Phó cảm thấy bản thân chính là con cóc sao?”

Cô cười híp mắt nhìn Vu Y Cơ.

Bà Vu Y Cơ tức đến mức nói không nên lời, mà có nói cũng không biết phải nói như thế nào.

Nói ra khác nào thừa nhận bản thân là con cóc sao?

Bà Vu không để ý Bạch Dương nữa, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, trông thấy con trai mình còn đang sững sờ ở ngoài kia, cũng không biết bảo vệ mẹ của mình, bà ta lại tức giận: “Còn không mau đến đỡ mẹ dậy!”

“Dạ, dạ.” Cuối cùng Phó Kình Duy cũng bình tĩnh lại, sải bước tiến về phía cánh cửa, dùng sức cố đỡ mẹ mình đứng lên.

“Thiếu niên, sức lực không nhỏ nhỉ.” Bạch Dương khen ngợi.

Trong lòng Phó Kình Duy hơi đắc ý, chiếc cằm cũng bất giác hất lên: “Hừ, điều này còn phải nói sao, tôi là con trai đấy!”

Sức lực có thể không mạnh sao?

Ánh mắt của Bạch Dương nhìn lên nhìn xuống cậu ta một lượt, đặc biệt nhìn kỹ ở giữa hai chân cậu ta, lắc đầu nói: “Nhìn không ra đó!”

“Chị… Chị thật vô liêm sỉ!” Phó Kình Duy phát hiện ra cô đang nhìn vào đâu, vẻ mặt non nớt đẹp trai chợt ửng đỏ, sau đó vô thức kẹp chặt hai chân, vừa ngượng vừa tức mà chỉ vào cô.

Vu Y cơ giận đến tím mặt, định tiến đến cho Bạch Dương một cái tát: “Đồ tiện nhân, cô dụ dỗ người đàn ông khác thì thôi đi, bây giờ dám cả gan quyến rũ con trai tôi, xem tôi có cho cô bài học không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.