Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 147: Chương 147




Phó Kình Duy cau mày không vui: “Không phải đâu, em gọi cho anh chỉ vì muốn xin tiền à?”

“Lẽ nào không phải sao?”

“…” Phó Kình Duy nghẹn lời.

Cậu ta nhìn cửa nhà Bạch Dương, hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi em thừa nhận, trước đây em gọi cho anh toàn vì xin tiền, nhưng lần này không phải thật, có chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì?”

“Mẹ bị bắt vào đồn công an rồi.”

“Cái gì?” Phó Kình Hiên híp mắt, trầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Kình Duy không dám lừa gạt anh, kể mọi chuyện từ đầu tới cuối: “Chuyện là vậy đó, nên Bạch Dương mới gọi bảo vệ bắt mẹ.”

Trái tim của Phó Kình Hiên nảy mạnh lên, anh dùng tay ấn giữ mấy lần mới khôi phục bình thường. Anh đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Anh biết, anh tới đồn công an trước. Còn nữa, cô ấy không sao chứ?”

“Cô ấy?” Phó Kình Duy sửng sốt: “Ai?”

Phó Kình Hiên mím môi mỏng, không mấy vui vẻ: “Bạch Dương.”

“Ồ, chị ấy không sao. Anh, anh hỏi chuyện này làm gì?” Phó Kình Duy tò mò hỏi.

Ánh mắt anh thoáng lóe lên: “Không có gì. Vừa nãy em nói mẹ ra tay với cô ta, nếu cô ta bị thương, vậy muốn bảo lãnh mẹ cần có đơn hòa giải của cô ta, nên anh hỏi.”

“Vậy à.” Phó Kình Duy cũng không nghi ngờ, lắc đầu trả lời: “Anh yên tâm đi, chị ta không sao, mẹ không đánh trúng chị ta.”

“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên cũng không nói lý do, chỉ cảm thấy trong lòng thả lỏng hơn nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, anh đứng dậy cầm cái áo khoác nỉ đen rộng trên giá bên cạnh, sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Vì Vu Y Cơ không làm người bị thương nên Phó Kình Hiên bảo lãnh bà ta rất dễ dàng, nhưng lại phải nộp một số tiền phạt không nhỏ.

Hai người đi ra khỏi đồn công an, Phó Kình Duy chờ ở ngoài lập tức sáng mắt, tiến lên nghênh đón: “Mẹ, anh, rốt cuộc hai người cũng ra rồi.”

Vu Y Cơ nhăn mặt cau có: “Hừ, Bạch Dương cái loại đĩ điếm kia, lại dám bắt mẹ vào nơi này, làm mẹ mất mặt như vậy, tức chết rồi. Lần sau mẹ nhất định sẽ khiến nó đẹp mặt!”

Đĩ điếm?

Phó Kình Hiên lạnh mặt, hơi thở quanh người cũng trở nên đầy kìm nén.

Hóa ra bà ta gọi Bạch Dương như thế, mà còn gọi thuận miệng như vậy, rõ ràng là thường xuyên gọi.

Vậy mà anh lại không biết gì hết.

Đáy lòng anh mơ hồ trào dâng một ngọn lửa giận, ánh mắt anh nhìn Vu Y Cơ cũng chứa ý không vui: “Mẹ, lần trước con đã nói với mẹ, đừng gây phiền phức cho Bạch Dương nữa, vì sao mẹ không chịu nghe lời?”

“Còn cậu!” Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn Phó Kình Duy: “Cậu không biết ngăn mẹ lại sao?”

Phó Kình Duy tủi thân trề môi: “Anh, em ngăn rồi, chỉ là không ngăn được. Mẹ biết chuyện chị Tử Yên bị bắt cóc có liên quan tới chị… Bạch Dương, nhất định phải đi tìm chị ta, em biết làm sao được?”

“Mẹ cũng vì thương Tử Yên mà.” Vu Y Cơ tức giận nói: “Sáng nay Tử Yên chính miệng nói với mẹ, người bắt cóc con bé là một kẻ theo đuổi con đĩ Bạch Dương kia, nên nhất định là do con đĩ đó sai khiến.”

Câu nào câu đó đều đĩ, Phó Kình Hiên nghe mà vẻ mặt càng thêm âm u: “Người bắt cóc Tử Yên đúng là người theo đuổi Bạch Dương nhưng không phải do cô ta sai khiến.”

Trực giác của anh nói cho anh biết, chuyện này không liên quan tới cô.

Phó Kình Duy cũng gật đầu đồng ý: “Con cũng cảm thấy không phải do chị ấy sai khiến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.