Mạnh San nhìn cô ta với vẻ mặt sùng bái.
Cố Tử Yên thấy thế, khoé miệng khẽ nhếch lên khó phát hiện.
Ở Thiên Thịnh, Đồng Khê vội vàng đi vào phòng làm việc của Bạch Dương: “Sếp Bạch, không ổn, xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Dương ngẩng đầu lên từ sau đống tài liệu.
Đồng Khê báo cáo: “Tôi vừa nhận được điện thoại từ mấy ngân hàng, họ nói rằng chúng ta không đủ điều kiện để vay nên từ chối cho chúng ta vay, những ngân hàng khác thậm chí còn nói có sai sót trong quá trình kiểm toán, bảo chúng ta lập tức trả lại khoản vay cho họ.”
“Sao cơ?” Mặt Bạch Dương biến sắc, cô đột ngột siết chặt cây bút trong tay: “Sao lại thế?”
“Tôi cũng không biết, nhưng mấy ngân hàng cùng làm như vậy một lúc, tôi đoán chắc chắn có ai ở phía sau sai họ làm vậy với chúng ta.” Đồng Khê nói.
Một cái tên cho hiện lên trong đầu Bạch Dương: “Cố Việt Bân!”
“Ý cô là tập đoàn Tam Thịnh làm sao?”
Bạch Dương nheo mắt: “Ngoài bọn họ, tôi nghĩ chắc không còn ai nữa đâu.”
Nếu thật sự là Cố Việt Bân thì chắc chắn là vì miếng đất kia.
Hoặc là vì Cố Tử Yên, tóm lại chắc chắn liên quan đến hai chuyện này.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?” Đồng Khê hỏi.
Bạch Dương suy nghĩ vài giây: “Thế này đi, cô thương lượng với giám đốc các ngân hàng xem họ có thể thay đổi ý định được không, nhân tiện hỏi thử rốt cuộc có phải Cố Việt Bân đứng sau lưng không?”
“Vâng.” Thư ký Đồng đáp lại, dường như nghĩ ra điều gì nên lại hỏi: “Có cần nói cho tổng giám đốc Lục chuyện này không ạ?”
“Không cần.” Bạch Dương lắc đầu: “Gần đây anh Khởi bận lo cho công ty của anh ấy, tôi không muốn làm phiền.”
“Vâng.”
Sau khi thư ký Đồng đi ra không lâu, Trần Thi Hàm của bộ phận tài vụ cũng tới.
“Sếp Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi vừa nhận được mấy cuộc gọi giục trả tiền của ngân hàng, họ bảo chúng ta phải lập tức trả nợ, không phải chúng ta mới vay chưa lâu sao? Còn chưa đến kỳ hạn sao lại bắt chúng ta trả chứ?”
Bạch Dương day sống mũi: “Không nhìn ra sao? Chúng ta bị kẻ khác nhằm vào.”
“Ai?” Trần Thi Hàm đập bàn.
Một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Bạch Dương: “Hiện tại tôi đang nghi ngờ là Cố Việt Bân làm, nhưng vẫn chưa có chứng cứ.”
“Chúng ta không vội tìm chứng cứ, chuyện cấp bách lúc này là giải quyết vấn đề vốn, hiện tại khoản vốn chính hỗ trợ hoạt động của Thiên Thịnh là khoản vay từ các ngân hàng đó, nếu chúng ta hoàn trả thì Thiên Thịnh sẽ lập tức phải phá sản.” Trần Thi Hàm cáu kỉnh nói.
Bạch Dương mím môi.
Sao cô lại không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề chứ!
“Bạch tổng.” Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Bạch Dương ngước mắt nhìn.
Đồng Khê đứng ở cửa, lắc đầu tiếc nuối: “Tôi đã thương lượng với giám đốc mấy ngân hàng đó rồi, những ngân hàng chúng ta chưa vay cũng nói không cho chúng ta vay, còn những ngân hàng đã vay thì quyết tâm đòi chúng ta trả nợ đến cùng. Chúng ta phải làm gì bây giờ sếp Bạch?”
Bạch Dương siết chặt bàn tay, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy bọn họ có nói là Cố Việt Bân yêu cầu họ làm không?”
“Không, tôi hỏi rồi nhưng họ chỉ ậm ừ, dường như đang kiêng kỵ điều gì đó.” Thư ký Đồng trả lời.