Bạch Dương cười một cách lạnh lùng: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã nói không cần rồi. Sao anh vẫn gửi?”
Cô như vậy là đang chất vấn anh sao?
Phó Kình Hiên sắc mặt trầm lại: “Tôi cũng từng nói rằng, cô gặp tai nạn ở chỗ của tôi, tôi có trách nhiệm.”
“Trách nhiệm?” Bạch Dương dường như nghe thấy câu chuyện đùa nực cười, cười hai tiếng một cách chế giễu: “Tổng giám đốc Phó, khi tôi là vợ của anh, anh cũng không thực hiện bất kỳ trách nhiệm nào với tôi. Bây giờ ly hôn rồi, anh ngược lại thích đối xử có trách nhiệm với tôi, không thấy nực cười sao? “
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Trợ lý Trương băn khoăn bối rối: “Tổng giám đốc Phó, cái gì làm sao?”
Phó Kình Hiên mấp máy môi, vừa định mở lời, một bóng hồng yêu kiều từ phòng làm việc của anh bước ra, ôm lấy cánh tay anh một cách thân mật: “Kình Hiên, họp xong rồi à?”
Một chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Phó Kình Hiên: “Tử Yên, sao em vẫn ở đây?”
Cố Tử Yên cong miệng lên, không vui: “Em vẫn còn chưa đi, đang đợi anh đó, anh sao lại có thể hỏi em vì sao lại ở đây.”
“Xin lỗi, anh tưởng em đi rồi.” Phó Kình Hiên có ý xin lỗi rồi vuốt vuốt tóc cô ta.
Cố Tử Yên nhìn thời gian ở điện thoại: “Kình Hiên, buổi tối em đến chỗ anh anh thấy sao? Bác gái vừa gửi tin nhắn cho em, nói rằng đã mua đồ ăn mà em thích.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.
Cố Tử Yên nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Đúng lúc này, một nhân viên bảo vệ ôm một cái thùng từ trong thang máy đi ra: “Tổng giám đốc Phó, đây là, trời…”
Bảo vệ chưa nói xong, Phó Kình Hiên đã lập tức ngắt lời anh ta: “Đồ cũng đã gửi lại rồi, anh để đó đi.”
Đây là thực phẩm chức năng mà Bạch Dương gửi trả lại, nếu để Cố Tử Yên biết được, e rằng lại nghĩ nhiều.
Bảo vệ để thùng giấy xuống rồi rời đi.
Cố Tử Yên nhìn chiếc thùng trên mặt đất một cách tò mò: “Kình Hiên, chiếc thùng đó là gì thế?”
“Thực phẩm chức năng.” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy, trả lời bốn chữ một cách hờ hững.
Trợ lý Trương chợt hiểu được tại sao vừa rồi anh lại ngắt lời nhân viên bảo vệ.
“Thực phẩm chức năng gì thế?” Cố Tử Yên chậm rãi bước tới mở thùng ra, nhìn thấy thứ bên trong, đôi mắt sáng lên: “Là cái này à, cái này khó mua lắm. Ba em lần trước đặt trước mà đều không có hàng, Kình Hiên, anh lại có thể một lúc mua được nhiều thế này.”