“Vậy lát nữa anh cho người đem những thứ này tặng cho bác trai.” Phó Kình Hiên nói.
Cố Tử Yên trở lại bên cạnh anh: “Cảm ơn anh, Kình Hiên.”
“Không cần đâu.” Phó Kình Hiên hé môi.
Như vậy đi, Bạch Dương nói không sai, ly hôn rồi thì đừng có bất kỳ liên lạc gì nữa.
Hơn nữa trực giác mách bảo anh rằng nếu không cắt đứt liên lạc, sau này có thể biến thành tình thế không kiểm soát được.
Kìm nén mạnh mẽ những cảm xúc trong lòng, Phó Kình Hiên kéo tay Cố Tử Yên: “Đi thôi, về nhà anh.”
“Vâng.” Cố Tử Yên mỉm cười rồi gật đầu.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Sau khi Phó Kình Hiên giao cho trợ lý Trương đem những thực phẩm chức năng đó gửi đến nhà họ Cố thì anh đưa Cố Tử Yên rời đi.
Về đến biệt thự nhà họ Phó thì đã là một giờ sau.
Vu Y Cơ sớm đã nghe thấy tiếng xe, từ trong nhà vừa cầm một nắm hạt dưa vừa đi ra đón.
Nhìn thấy Cố Tử Yên xuống xe, vui vẻ bước tới nắm lấy tay cô: “Tử Yên à, cháu đến rồi”.
“Bác gái.” Cố Tử Yên khẽ đáp một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn tay Vu Y Cơ đang nắm tay mình.
Trên bàn tay đó còn dính lại một miếng vỏ hạt dưa với nước miếng, vừa nhìn đã khiến người ta buồn nôn.
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên cứng đờ, trong mắt thoáng hiện lên một ánh nhìn ghê tởm, nhưng rất nhanh rút tay lại không để lại dấu vết.
Phó Kình Hiên đỗ xe rồi đi tới, nhìn thấy hai người phụ nữ đang đứng ở đó: “Sao còn chưa vào?”
“Đang đợi anh.” Cố Tử Yên tiến lên một bước về chỗ anh, cách Vu Y Cơ xa thêm rồi nắm lấy cánh tay anh.
Vu Y Cơ vừa khẽ cười vừa nói: “Kình Hiên, Tử Yên thật sự là rất bện con, con phải đối xử tốt với con bé đấy.”
“Con biết rồi mẹ, đi vào thôi.” Phó Kình Hiên nói xong rồi đưa Cố Tử Yên đi vào phía trong.
Khi ba người bước vào nhà, căn phòng khách rộng lớn bỗng trở nên náo nhiệt.
Cố Tử Yên buông cánh tay của Phó Kình Hiên ra: “Kình Hiên, em đi vào nhà vệ sinh trước đã.”
Cô ta phải nhanh chóng rửa sạch đám vi khuẩn kinh tởm trên tay.
Cô ta không thể chịu đựng một giây nào nữa.
“Đi đi.” Phó Kình Hiên tưởng rằng cô ta thực sự đi vệ sinh, khẽ hất cằm.
Cố Tử Yên ngay lập tức tăng tốc và đi về phía nhà vệ sinh.
Phó Kình Hiên cởi áo khoác ra: “Mẹ, Kình Duy đâu?”
“Đang ở trên lầu.” Vu Y Cơ tức giận trả lời.
Phó Kình Hiên nhìn bà: “Mẹ sao vậy?”
“Còn không phải bị thằng nhóc đó làm cho tức chết. Mẹ bảo nó rút khỏi đội bóng rổ để tập trung thi đại học. Nó không chịu nghe. Giờ nó giận mẹ rồi nhốt mình trong phòng”, Vu Y Cơ cắn hạt dưa nói.
Phó Kình Hiên dụi dụi lông mày: “Con đi xem nó xem.”
“Xem gì chứ, không phải nó thích ở một mình sao? Cứ để nó ở một mình đi.” Mặc dù Vu Y Cơ tức tối nói thế, nhưng cũng không ngăn Phó Kình Hiên đi lên lầu.
Xét cho cùng, Phó Kình Duy là con ruột của bà ta.
Bà ta là mẹ, làm sao có thể thực sự nhẫn tâm thế!
Phó Kình Hiên cũng biết điều này, vì vậy nói xong anh ta đi thẳng lên lầu.
“Kình Duy, mở cửa.” Phó Kình Hiên đứng ở bên ngoài phòng Phó Kình Duy, gõ cửa