Thế nhưng bên đó gần sân bay, là khu vực tắc đường có tiếng ở Hải Thành.
Lúc này, Bạch Dương cũng vừa khéo bị tắc ở đoạn đường này.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, cũng không biết tắc bao lâu, lúc này đã là bốn giờ.
Trong sân vận động, Phó Kình Duy mặc quần áo bóng rổ màu đen in số tám đang đứng làm nóng cơ thể trên sân bóng. Cậu ta vừa làm nóng cơ thể, vừa nhìn về phía khán giả bên này.
Khi nhìn thấy hai vị trí mình đã đặt sẵn nhưng không có ai cả, trên gương mặt trẻ trung ấy tràn đầy thất vọng và buồn bã.
Sao họ vẫn chưa đến?
Vậy mà ngay đến cả một người cũng không đến! . Truyện Full
“Hi, Kình Duy, làm gì thế?” Lúc này, một đồng đội đi đến, vỗ vào bả vai Phó Kình Duy.
Phó Kình Duy lắc đầu, hơi chán nản, không vui trả lời: “Không sao cả.”
“Nếu đã không sao thì nhanh đến đây đi, huấn luyện viên gọi tập hợp rồi.” Đồng đội nói xong, rút tay về, đi về phía khu vực nghỉ ngơi của các tuyển thủ.
Sau khi lại liếc nhìn hàng ghế khán giả lần nữa, lúc này Phó Kình Duy mới đi theo qua đó.
Tuýt!
Sau một tiếng còi vang lên, các tuyển thủ chính thức xếp thành hàng. Tuyển thủ hai bên bắt tay nhau xong xuôi, trận đấu lập tức bắt đầu.
Phó Kình Duy là tiền đạo, cũng là vương bài của đội. Sau khi lấy được bóng tiền đạo cướp được, cậu ta bắt đầu vào vị trí và chạy.
Tốc độ của cậu ta rất nhanh, đối mặt một cái là đã tránh được hành động cản đường của đối phương. Cậu ta dễ dàng đưa bóng vào đường ném phạt, sau đó nhảy lên, ném vào rổ.
Bóng vào rổ rồi!
Hàng ghế khán giả truyền đến tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Phó Kình Duy và các đồng đội càng vui sướng vỗ tay hơn.
“Kình Duy, cậu tuyệt lắm, mới mở màn đã đánh phủ đầu họ rồi.”
“Đúng đó, cứ đánh theo kiểu này, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
“Cố lên, Kình Duy!”
Các đồng đội vỗ vai Phó Kình Duy, cổ vũ cậu ta.
Phó Kình Duy gật đầu đáp lại, cùng lúc đó cậu ta lại nhìn lên hàng ghế khán giả, nhưng hai vị trí đó vẫn không một bóng người.
Trong chốc lát, khoé mắt Phó Kình Duy hơi ửng đỏ, trong lòng càng tủi thân hơn.
Cậu ta bỏ ra nhiều công sức như vậy mới có được hai tấm vé vào cửa ở vị trí tốt nhất, chỉ hi vọng họ đến xem mình thi đấu, nhưng họ thì hay rồi, ngay cả một người cũng không thấy đến!
Uổng công cậu ta mong chờ như vậy!
Phó Kình Duy giơ tay lên lau mắt, hơi chán nản quay trở lại vị trí của mình, đợi cướp bóng.
Ngay sau đó, bóng lại được các đồng đội đưa vào tay cậu ta. Cậu ta đập bóng, chuẩn bị tấn công.
Thế nhưng đối phương đã biết Phó Kình Duy không dễ đối phó. Cùng lúc cậu ta tấn công, ba cầu thủ đối phương cùng xông lên phòng thủ, khiến cậu ta không thể tấn công được.
Phó Kình Duy nhìn thấy ba cầu thủ phòng thủ mình thì trong lòng bỗng trùng xuống, biết rõ mình đã bị đối phương nhắm vào.
Trận thi đấu bóng rổ này quả là không dễ chơi!