“Buổi họp báo?” Lục Khởi hứng thú: “Là để giải quyết chuyện này sao?”
Bạch Dương gật đầu: “Không sai, có vài sự thật chôn giấu lâu thế cũng đến lúc phải giải thích, em không thể nhận tội mãi để họ mắng chửi mãi được!”
“Nói cũng phải, vậy lát nữa anh sẽ liên lạc, anh đưa em về Vịnh Tiên Thủy trước, chân của em không thể lái xe được.” Lục Khởi lấy chìa khóa xe của mình ra.
Bạch Dương cũng không từ chối, ừ một tiếng đồng ý.
Trên xe, cô đăng nhập Facebook của mình, đăng một bài viết: Mười giờ sáng ngày mai, tôi sẽ tổ chức buổi họp báo ở công ty, giải thích ân oán giữa tôi với tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị và cô Cố của tập đoàn Tam Thịnh, mong mọi người theo dõi.
Chuyện trên mạng ầm ĩ như thế, vốn dĩ có rất nhiều dân mạng theo dõi Facebook của Bạch Dương, bây giờ thấy cô đăng bài viết đương nhiên là biết ngay.
“Ồ, đây là muốn tẩy trắng à?”
“Chắc thế rồi, người có tiền hay dùng chiêu họp báo để tẩy trắng mà.”
“Đúng là kẻ xấu thích gây chuyện, chẳng lẽ việc cô dây dưa với tổng giám đốc Phó không phải là sự thật à, ha ha.”
Nhìn những bình luận ác ý này, Bạch Dương nhíu chặt mày, cũng không trả lời mà thẳng thừng thoát khỏi Facebook, mắt không thấy lòng không phiền.
Dù sao ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết, cô lười quan tâm đám anti này.
Chẳng mấy chốc đã đến Vịnh Tiên Thủy.
Lục Khởi dừng xe, nghiêng đầu nói với cô gái ngồi phía sau: “Sáng mai anh đến đón em.”
“Được, anh đi đường cẩn thận.” Bạch Dương mở cửa xuống xe.
Lục Khởi cho cô một nụ hôn gió rồi lái xe rời đi.
Bạch Dương đưa mắt nhìn xe của anh ta đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới chống gậy khập khiễng đi vào toà nhà.
Vừa ra khỏi thang máy, Bạch Dương đã thấy Phó Kình Duy đứng trước cửa.
Thấy cô, mắt Phó Kình Duy sáng lên: “Chị Bạch Dương, chị về rồi.”
“Sao cậu lại tới đây?” Bạch Dương cau mày: “Đừng nói là lại cãi nhau với mẹ cậu, bỏ nhà ra đi chạy tới chỗ tôi đấy!”
“Không phải.” Phó Kình Duy lắc đầu: “Em cố ý đến tìm chị.”
“Tìm tôi làm gì?” Bạch Dương đi tới.
Phó Kình Duy nhìn cô, sau đó áy náy cúi đầu: “Em đã biết chuyện trên mạng rồi, xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu không phải em đưa vé cho hai người thì chị cũng sẽ không bị người ta đặt điều.”
Rõ ràng cậu ta chỉ muốn mời cô đi xem cuộc thi của mình, thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Cho nên cậu ta rất áy náy.
Bạch Dương vô cùng ngạc nhiên nhìn Phó Kình Hiên: “Không ngờ cậu lại nói xin lỗi tôi đấy?”
“Nói xin lỗi thì sao?” Phó Kình Duy gãi đầu, hơi khó hiểu.
Bạch Dương bĩu môi: “Tôi ở nhà họ Phó sáu năm, thái độ của cậu với tôi là thế nào, có lẽ không cần tôi nhắc lại giúp cậu nhỉ, trước giờ cậu cũng đâu có nói xin lỗi tôi bao giờ.”
Nghe thấy thế, Phó Kình Duy đỏ mặt, trong mắt mang theo chút quẫn bách và lúng túng: “Đâu có giống nhạu!”