Nếu không thì tại sao ánh mắt khi cô nhìn anh lại lạnh nhạt như thế được, giống với ánh mắt khi trước anh nhìn cô.
“Tại sao không cần mấy cái đó?” Phó Kình Hiên mở miệng hỏi với giọng trầm trầm.
Bạch Dương biết anh nói đến chuyện gì nên hỏi ngược lại: “Sao tôi phải cần?”
“Những thứ đó là thứ mà tôi bù đắp cho cô, mấy năm qua là tôi có lỗi với cô.” Phó Kình Hiên nhìn cô, trong mắt là sự áy náy không hề giấu giếm.
Bạch Dương cười lạnh: “Luật sư Trần chưa nói cho anh sao? Tôi không cần anh bù đắp. Nếu muốn cắt đứt sạch sẽ với anh, đương nhiên là tôi sẽ không cần bất cứ cái gì của anh cả. Còn việc xin lỗi tôi, đó là do tôi tự rước lấy thôi, tổng giám đốc Phó không cần xin lỗi. Được rồi đó tổng giám đốc Phó, anh đi được rồi.”
Phó Kình Hiên đứng im không nhúc nhích.
Bạch Dương cũng không đóng cửa được, không nhịn được tức giận đẩy anh, muốn đẩy anh ra ngoài.
Nhưng cô quên một cái chân của cô không thể dùng lực, thế nên không chỉ không đẩy được Phó Kình Hiên ra ngoài mà còn khiến bản thân bị mất trọng tâm, cơ thể ngã ngược về phía sau.
Phó Kình Hiên thấy vậy, con ngươi lập tức co rút lại, vươn tay ra muốn kéo cô.
Nhưng anh chậm một giây, vừa khéo bắt trượt cánh tay của cô. Anh không chỉ không kéo được cô mà còn khiến bản thân ngã theo cô.
Ầm!
Bạch Dương ngã xuống tấm thảm trên lối vào nhà, Phó Kình Hiên chống hai tay hai bên vai cô, quỳ một chân trên đất đè lên người cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều hơi ngẩn người.
Bạch Dương làm sao cũng không ngờ tới chuyện lại xảy ra theo hướng này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trái tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
Phó Kình Hiên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô thì hai mắt tối sầm, không nhịn được nhớ tới đêm cô say rượu kia.
Cô của đêm đó, quyến rũ mê người, giống như yêu tinh câu hồn người khác.
Nghĩ tới đây, Phó Kình Hiên cảm thấy cơ thể nóng ran, yết hầu không khống chế được di chuyển một chút. Anh nhìn đôi môi hơi hé mở của cô, rũ mắt, chậm rãi cúi đầu.
Đúng lúc này Bạch Dương đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Anh đè đủ chưa, dậy được chưa?”
Phó Kình Hiên bỗng dưng tỉnh táo lại, nhận ra bản thân vừa định làm gì, anh lạnh mặt, mím đôi môi mỏng: “Xin lỗi.”
Anh đứng dậy, vươn tay ra với cô muốn kéo cô lên.
Nhưng Bạch Dương không hề đón tay anh mà chống hai tay trên đất, chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt của Phó Kình Hiên hơi tối lại, bàn tay giữa không trung nắm lại thành nắm đấm, thu về.
Bỗng nhiên, Bạch Dương kêu lên.
Phó Kình Hiên bỗng nhiên lộ vẻ căng thẳng mà chính anh cũng không ý thức được: “Sao thế?”
Bạch Dương thở hổn hển trừng mắt nhìn anh: “Phó Kình Hiên, đều do anh, nhà họ Phó mấy người trời sinh khắc tôi phải không? Vì cú ngã vừa rồi mà cái chân tôi dưỡng thương chẳng dễ gì mới không đau nữa, bây giờ lại đau rồi.”