Nhưng Bạch Dương lại cúi đầu nghịch móng tay, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào, hoàn toàn không thèm để ý anh nói chuyện với ai.
Nhận ra chuyện này, trong lòng Phó Kình Yên hơi nhói đau.
Một người phụ nữ không quan tâm sự tồn tại của một người phụ nữ khác.
Vậy đủ chứng minh cô đã từ bỏ thật rồi, không còn yêu nữa.
“Kình Hiên? Kình Hiên?” Cố Tử Yên gọi qua điện thoại.
Suy nghĩ của Phó Kình Hiên bị kéo về thực tại, giọng nói hơi trầm: “Sao thế?”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.com nhé!
“Em còn muốn hỏi anh sao thế đó, em gọi anh nhiều tiếng như vậy cũng không thấy anh đáp lời.” Cố Tử Yên hơi mất hứng trề môi.
Phó Kình Hiên rũ mắt, thản nhiên nói: “Xin lỗi em, vừa nãy anh không chú ý nghe. Em tìm anh có chuyện gì không?”
“Anh quên rồi à, tối nay anh tới nhà em ăn cơm.”
Phó Kình Hiên hơi ngẩn người, nhớ ra: “Xin lỗi, anh quên.”
“Em biết mà, nên em mới gọi hỏi anh đó. Đúng rồi, anh đang ở đâu?” Cố Tử Yên dịu dàng hỏi.
Phó Kình Hiên liếc Bạch Dương: “Anh đang ở ngoài xã giao với khách.”
Bạch Dương nhướn mày, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ thú vị.
Phó Kình Hiên bị cô nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ nói: “Anh sắp xong rồi.”
“Được, vậy em chờ anh.” Cố Tử Yên cười nói.
Phó Kình Hiên ừ đáp lời, cúp điện thoại.
Bạch Dương khoanh tay, cười như không cười nói: “Xã giao với khách, hóa ra tôi là khách hàng của tổng giám đốc Phó à? Không ngờ rằng anh cũng sẽ nói dối, lạ thật.”
Trong mắt Phó Kình Hiên thoáng lóe lên vẻ lúng túng, nhưng nó cũng biến mất nhanh chóng, lại khôi phục vẻ lạnh lùng nhất quán: “Tôi đi trước, chuyện tài sản li dị, mong cô sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Không có gì phải nghĩ cả, tôi bảo không cần là không cần.” Bạch Dương vô cảm nói.
Phó Kình Hiên mím môi, muốn nói thêm gì đó. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, cuối cùng vẫn không nói, rời đi.
Mấy ngày sau, Bạch Dương bắt đầu quá trình kiện cáo, kiện Mạnh San, còn có blogger và cư dân mạng.
Cư dân mạng cũng theo dõi cả quá trình kiện cáo của cô, ăn dưa ăn no luôn.
Cuối cùng những blogger kia lần lượt bị giam giữ ba tới năm ngày, những cư dân mạng khác cũng bị phạt 600000 đồng.
Còn Mạnh San, lần đầu lên tòa, cô ta không phục lựa chọn kháng án. Dù luật sư có nói với cô ta, dù có thưa kiện lần hai thì phần thắng cũng không lớn, cùng lắm chỉ giảm thêm được hai ba ngày chịu án, không thể nào hoàn toàn vô tội được.
Nhưng Mạnh San vẫn kiên quyết kháng án, mà hôm nay là ngày lên tòa lần hai.
Bạch Dương đi cùng Lục Khởi tới tòa án.
Chân cô đã gần khỏi hẳn rồi, tuy là không thể chạy nhảy, nhưng chí ít cũng không cần chống gậy đi khập khễnh nữa.
Ngay lúc cô bước vào cửa tòa án thì đột nhiên bị người khác gọi lại: “Cô Bạch.”
Bạch Dương dừng chân, xoay người lại cùng Lục Khởi.
Người tới là một người phụ nữ trung niên, mặc hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ, nhưng trên mặt khó giấu vẻ lo lắng.