Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 227: Chương 227




Trong văn phòng, Phó Kình Hiên nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ trong lòng ra: “Được rồi Tử Yên, em xuống đi đã.”

“Em không xuống!” Cố Tử Yên lại vùi đầu về phía trên ngực anh.

Phó Kình Hiên không có cách, chỉ có thể mặc cô ta: “Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Tử Yên ngẩng đầu, mắt đỏ hoe: “Kình Hiên, sao bọn họ lại nói em như vậy?”

“Ai?” Phó Kình Hiên híp mắt. Đọc tiếp tại TАмliπh247.com nhé!

Cố Tử Yên hít mũi một cái: “Cô Bạch và bà Mạnh. Hôm nay, em vốn định đi xem buổi phúc thẩm của Tiểu San, kết quả nhìn thấy bà Mạnh quỳ trước mặt cô Bạch ở ngay cửa tòa án, cầu xin cô Bạch tha cho Tiểu San. Nhưng bà ta nói thế nào, cô Bạch vẫn không chịu, em mới giúp bà Mạnh khuyên vài câu…”

“Chờ đã, khuyên vài câu?” Phó Kình Hiên giơ tay lên ngắt lời cô ta: “Em khuyên Bạch Dương tha cho Mạnh San à?”

“Vâng.” Cố Tử Yên gật đầu: “Em thấy bà Mạnh đã quỳ xuống cầu xin, cho nên lại…”

“Tử Yên, chuyện này em sai rồi. Em không nên làm thế.” Mắt Phó Kình Hiên tối lại, nhìn cô ta.

Cố Tử Yên hình như không thể tiếp thu được, vẻ mặt khổ sở: “Em sai chỗ nào chứ?”

“Em sai hoàn toàn. Chuyện này là do Mạnh San gây ra, Bạch Dương là người bị hại, cô ấy vốn có quyền không tha thứ. Em là người ngoài cuộc không có tư cách yêu cầu cô ấy tha thứ, em hiểu chưa?” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.

Cố Tử Yên khẽ cắn môi: “Nhưng…”

“Được rồi, anh biết em muốn nói bà Mạnh đã quỳ trước mặt Bạch Dương, cô ấy còn không tha thứ thì hơi quá đáng. Nhưng em đã nghĩ tới chưa? Có lẽ bà Mạnh quỳ xuống không phải thật sự cầu xin mà là ép?”

“Ép à?” Cố Tử Yên dường như rất kinh ngạc.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Không sai, bà Mạnh hoàn toàn có thể tìm gặp riêng Bạch Dương, nhưng bà ta lại lựa chọn công khai quỳ trước mặt Bạch Dương, rõ ràng là muốn lợi dụng quần chúng để ép Bạch Dương đồng ý.”

“Hóa ra là vậy.” Cố Tử Yên cúi đầu, có vẻ rất đau lòng: “Thảo nào em đỡ bà Mạnh dậy, bà ta còn chào đón em nữa, tại em phá hỏng kế hoạch của bà ta.”

“Được rồi, sau này em nên chú ý trước khi giúp đỡ là được.” Phó Kình Hiên dịu dàng khẽ xoa đầu cô ta: “Mặt khác, nhân phẩm và cách làm việc của nhà họ Mạnh đều không được tốt lắm, sau này em bớt tiếp xúc với bọn họ đi.”

“Em biết rồi.” Cố Tử Yên cười gượng.

Cô ta nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, nhìn người đàn ông với vẻ mong chờ: “Kình Hiên, cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“Cuối tuần à?”

“Vâng.”

“Sao em lại đột nhiên muốn ra ngoài chơi vậy?” Phó Kình Hiên cười khẽ.

Cố Tử Yên trả lời: “Bởi vì quá buồn chán. Dạo này anh cứ bận suốt, chẳng mấy khi ăn cơm với em. Mỗi ngày em chỉ có thể ở nhà một mình, rảnh đến mức sắp mốc meo lên từ lâu rồi. Kình Hiên, anh hứa với em đi.”

Cô ta lắc cánh tay của anh làm nũng.

Phó Kình Hiên hết cách với cô ta, vừa khéo cuối tuần này chỉ có ít việc nên gật đầu đồng ý: “Được, cuối tuần anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi. Chỉ có hai ngày thì không thể đi xa được, chỉ có thể ở trong Hải Thành. Em muốn đi đâu trong Hải Thành vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.