Bà giữ chặt hai cánh tay Bạch Dương, dẫn theo Bạch Dương dạo qua một vòng, hơi đau lòng: “Gầy rồi.”
Bạch Dương dở khóc dở cười: “Bác gái, cháu gầy chỗ nào đâu.”
“Chỗ nào cũng gầy, trước kia trên mặt nhìn còn có chút thịt.” Bà Lục nói.
Bạch Dương trả lời: “Trước kia là cháu mập, cho nên nhìn có chút thịt, được rồi bác gái, chúng ta vào nhà trước đi.”
“Đúng đúng đúng, vào nhà trước vào nhà trước.” Bà Lục lôi kéo tay của cô đi vào trong biệt thự.
Vào trong biệt thự, Bạch Dương phát hiện không có người khác, nhịn không được hỏi: “Bác trai không ở nhà ạ?”
“Ông ấy ở bên ngoài cùng người ta đánh golf, mặc kệ ông ấy, Dương, cháu cùng bác gái nói chuyện một chút đã, sáu năm qua thế nào.” Bà Lục xem buổi họp báo kia, rất muốn biết chuyện của cô.”
“Vâng.” Bạch Dương gật đầu, sau đó kể lại tóm tắt chuyện làm dâu nhà họ Phó, tránh cho bà Lục đau lòng.
Nhưng bà Lục nghe xong, vẫn rất giận, nhịn không được vỗ vỗ bàn trà: “Người nhà họ Phó quả nhiên không phải tốt lành gì, Dương, bọn họ đối với cháu như vậy, cháu sao lại không nói với bác trai bác gái chứ, cháu nói cho chúng ta biết, chúng ta làm chỗ dựa cho cháu, bọn họ chắc chắn cũng không dám khi dễ cháu.”
“Thì đó, con trước đó đã nói qua với cô ấy.” Lục Khởi gặm quả táo gật đầu phụ họa.
Đối với hành động Bạch Dương kết hôn bị khi dễ cũng không nói với anh ta, trong lòng anh ta vẫn luôn rất giận.
Nhưng so với tức giận cô, anh ta vẫn đau lòng cô hơn.
Bạch Dương nhìn sự quan tâm bà Lục và Lục Khởi, trong lòng rất ấm áp, khoé mắt dần dần nóng lên: “Bởi vì cháu không muốn để cho bác trai bác gái lo lắng ạ.”
Cha mẹ của cô cũng mất rồi, người thân nhất cũng chính là mấy ngừơi nhà bà Lục.
Cô có thể để nhà họ Lục giúp đỡ mình vài lần, nhưng cô không thể cứ lấy bọn họ làm chỗ dựa, bọn họ dù sao cũng không phải người thân của cô, dần dà cũng sẽ phiền, cho nên cô chọn ngay từ đầu đã không tìm bọn họ.
“Cháu ấy à.” Bà Lục gõ một cái vào trán Bạch Dương, thở dài.
Bạch Dương biết bà đang giận, cười cười, thân mật ôm lấy cánh tay của bà nũng nịu.
Tim bà Lục lập tức mềm nhũn, sờ lên tóc Bạch Dương.
Bỗng nhiên, Lục Khởi nhíu mày khi ngửi trong không khí: “Mẹ, mẹ nấu món gì, thật thơm quá đi.”
Bà Lục trừng mắt, bỗng nhiên đứng lên: “Ôi, cháo hải sản của mẹ!”
Nói xong, bà nhanh chạy vào phòng bếp, cứu nồi cháo của mình.
Cũng may phát hiện kịp thời, cứ được ồi cháo.
Bà Lục bưng hai ly nước trái cây tới, tới trước mặt Bạch Dương: “Dương cháu uống trước đi, xem TV một lát, bác gái vào bếp xào món ăn, một lát có thể ăn cơm rồi.”
“Vâng bác gái.” Bạch Dương cười gật đầu.
Bà Lục nhìn về phía Lục Khởi: “Con mau đi giúp mẹ.”
“Gíup á?” Lục Khởi không thể tin điều mình nghe được, nháy nháy mắt, chỉ cái mũi mình: “Mẹ, mẹ không nói đùa đấy chứ, con có khả năng giúp đỡ à……”
“Con có đi hay không?” Bà Lục nghiêm sắc mặt lại.
Lục Khởi lập tức cũng không dám từ chối, đau đầu đứng lên: “Con đi, con đi là được chứ gì.”
Sau đó anh ta ủ rũ cúi đầu đi theo bà Lục vào bếp.