Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 241: Chương 241




Phó Kình Hiên nói ừ, ánh mắt lóe lên: “Tự dưng đến đây là vì có chuyện gì sao?”

Cố Tử Yên hơi do dự: “Kình Hiên, anh biết chuyện ba em bị bắt không?”

“Biết.” Phó Kình Hiên uống một ngụm nước: “Vậy nên em đến tìm anh là vì chuyện của bác trai sao?”

“Vâng.” Cố Tử Yên gật đầu: “Kình Hiên, anh giúp ba em được không? Ông ấy thật sự không cố ý phá hủy viện bảo tàng.”

Không phải cố ý?

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên sự trào phúng nhưng đã nhanh chóng biến mất, anh lắc đầu nhẹ: “Anh không giúp được. Anh đã nghe ngóng chuyện của bác trai rồi, bằng chứng vô cùng xác thực nên nhà nước sẽ không cho bảo lãnh.”

“Em biết mà, em không muốn anh bảo lãnh ba ra đâu, mà là muốn nhờ anh nói với anh Trình một tiếng. Chỉ cần nhờ nhà họ Trình giúp một phen thì chắc chắn ba sẽ ra được.” Cố Tử Yên nhìn ánh với đôi mắt ngập nước, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Đúng là nhà họ Trình có thể cứu bác trai ra, nhưng nhà họ Trình sẽ không làm thế. Bởi vì một khi làm vậy, đối thủ của nhà họ Trình sẽ bắt thóp việc này để đối phó với nhà họ Trình, em hiểu không Tử Yên?”

Thêm nữa, năm nay lại đúng là năm thay đổi người lãnh đạo của Hải Thành, nhà họ Trình cũng muốn ngồi lên vị trí đó.

Thế nên nhà họ Trình chắc chắn sẽ không khiến nhà mình có điểm sơ suất.

“Em không hiểu.” Cố Tử Yên lập tức đỏ cả mắt: “Anh không đi nói thì sao anh biết nhà họ Trình sẽ không làm thế chứ?”

Phó Kình Hiên nhíu mày chặt hơn: “Tử Yên, em nghĩ anh đang lừa em sao?”

“Em không có.” Ánh mắt Cố Tử Yên lóe lên rồi nhỏ giọng trả lời.

Nhưng Phó Kình Hiên vẫn nhìn ra việc cô ta nói một đằng nghĩ một nẻo, anh mím môi, cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi: “Tóm lại là em đừng có quan tâm chuyện này, bác trai…”

“Sao em có thể không quan tâm đây!” Cố Tử Yên nắm chặt tay ngắt lời anh: “Đó là ba em, em không thể trơ mắt nhìn ông ấy ngồi tù được. Nếu anh không giúp em thì em tự nghĩ cách!”

Nói xong, cô ta khóc lóc chạy đi.

Phó Kình Hiên muốn gọi cô ta lại, nhưng chẳng hiểu sao mãi vẫn không thể gọi ra tiếng được.

Trên tầng hai, Phó Kình Duy nhoài người ra lan can và nhìn xuống: “Anh, anh không đuổi theo chị ấy à?”

“Không, để cô ấy tỉnh táo chút cũng tốt.” Phó Kình Hiên day huyệt thái dương đang hơi nhức.

Phó Kình Duy bĩu môi: “Chị Tử Yên thật là, anh cũng đâu có nói là không giúp mà chị ấy đã đinh ninh là anh sẽ không giúp rồi. Rõ ràng là anh chỉ muốn dùng cách khác để cứu bác Cố ra nhưng chị ấy không hiểu được, lại còn hung dữ với anh. Đúng là ương ngạnh mà.”

“Được rồi, bớt nói vài câu đi.” Phó Kình Hiên bực mình mắng.

Phó Kình Duy hừ: “Em cứ muốn nói đó. Em thấy rõ ràng mà, anh từ chối yêu cầu đi nhờ anh Trình của chị Tử Yên, thế là chị ấy trách anh. Giờ đây coi như em đã nhìn rõ rồi, chị Tử Yên chẳng hề tốt như ngày thường chị ấy thể hiện, chị ấy nhỏ nhen lắm.”

Phó Kình Hiên rũ mắt không nói.

Phó Kình Duy thấy anh không phản bác lời của mình thì ngạc nhiên mà há to miệng: “Không phải chứ anh, anh cũng cảm thấy là chị Tử Yên nhỏ nhen sao?”

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.