“Không vào sao?” Phó Kình Hiên cũng biết Bạch Dương đến tham gia cuộc họp, tuy rằng không biết cô lấy được tư cách hội nghị từ đâu.
Bạch Dương cắn môi: “Anh vào trước đi, tôi không muốn vào cùng anh.”
Cô nghe thấy được, trong phòng VIP có rất nhiều người.
Nếu như cùng anh đi vào, chắc chắn sẽ có người nghĩ nhiều, dù gì quan hệ của họ cũng ngượng ngùng như thế.
Phó Kình Hiên dường như nhìn ra gì đó, rũ mắt xuống: “Còn 3 phút nữa, một khi đến muộn, sẽ bị hủy bỏ tư cách hội nghị.”
Nói xong, anh đẩy cánh cửa phòng VIP, bước vào.
Bạch Dương nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh.
Anh đang nhắc nhở cô?
Nhưng cho dù có phải hay không, Bạch Dương đều nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, liếc đồng hồ, đợi đến kim phút chuyển một vòng cuối cùng, lúc này mới hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
Sự xuất hiện của cô khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc trừng to mắt.
“Đây là vợ trước của Tổng giám đốc Phó nhỉ?”
“Cũng là Phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thịnh.”
“Kiểu công ty sắp phá sản như tập đoàn Thiên Thịnh đó, sao cũng lấy được tư cách hội nghị vậy?”
Mọi người bàn tán ra vào, thì thầm bàn luận.
Chỉ có Phó Kình Hiên và Cố Việt Bân không thế.
Phó Kình Hiên hơi cúi đầu, giống như đang chỉnh lý tài liệu trong tay, thực ra khóe mắt lại đang nhìn hướng về Bạch Dương.
Nhìn thấy cô đối mặt với tình huống này, cũng không lộ ra một chút sợ sệt và căng thẳng này, bất giác cong môi, ánh mắt vụt qua một tia tán thưởng, tan biến trong phút chốc.
Còn Cố Việt Bân thì híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt nhìn chằm chằm Bạch Dương, giống như hận không thể xé cô ra vậy.
Bạch Dương cảm nhận được ý thù địch của ông ta, cũng không sợ hãi, ngược lại còn cởi mở cười với ông ta: “Tổng giám đốc Cố, lâu rồi không gặp.”
Cố Việt Bân bỗng nhiên ngây người.
Ông ta lại nhìn thấy bóng dáng của mẹ trên người con nhóc này.
Đặc biệt là nụ cười vừa rồi, cực kỳ giống nụ cười của mẹ hồi trẻ, nụ cười thách thức người khác.
Bạch Dương không biết sao Cố Việt Bân bỗng nhiên nhìn mình đến ngây người như thế, cũng lười đoán, thu hồi ánh mắt, tập trung chú ý vào Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên ngồi ở vị trí chính của bàn họp, do đó có thể thấy, anh chính là người phát động của phương án hợp tác năng lượng mới này.
Phút chốc, tâm trạng của Bạch Dương rơi xuống đáy vực.
Cô vốn không quá nắm chắc về việc lấy được vị trí hợp tác, bởi vì thực lực của tập đoàn Thiên Thịnh sờ sờ ra đó, không có ưu thế gì, nhưng trong lòng cô vẫn có một tia hy vọng.
Nhưng bây giờ, người phát động hợp tác là người chồng cũ không có chút cảm tình nào với cô, thậm chí ghét bỏ cô, anh chắc chắn sẽ không hợp tác với cô, cô phải làm sao đây?
Bạch Dương cúi đầu, không khí xung quanh có hơi u ám.
Phó Kình Hiên thấy vậy, nhíu mày.
Cô ấy làm sao thế?