Bà cụ vội nói: “Mau cho con bé vào.”
“Vâng!” Má Phùng đáp một tiếng, mời Bạch Dương vào.
Bạch Dương nhìn bà cụ nằm trên giường bệnh, mắt đỏ lên: “Bà nội.”
“Dương Dương.” Bà cụ cười hòa ái với cô, vô cùng vui vẻ vì cô đến thăm.
Bạch Dương để thuốc bổ xuống, đi tới ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay bà cụ: “Bà nội đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi.” Bà cụ cười gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, sao cháu biết bà ở bệnh viện?”
“Là Tổng Giám đốc Phó gọi điện thoại nói với cháu, cho nên cháu đến thăm bà.” Bạch Dương trả lời.
Bà cụ tức giận hừ hừ: “Thằng nhóc chết tiệt, không phải đã bảo nó đừng nói với cháu rồi sao?”
“Bà nội.” Bạch Dương không vui lắc tay bà: “Bà không nói với cháu có phải vì không thích cháu không?”
“Đâu có.” Bà cụ yêu thương sờ tóc Bạch Dương: “Bà nội chỉ không muốn khiến cháu lo lắng thôi.”
“Nhưng bà nội không nói với cháu mới khiến cháu lo lắng đấy, lỡ như sau đó cháu mới biết bà bị ngã, chắc chắn sẽ hối hận tại sao không đến đây thăm bà sớm một chút.” Bạch Dương sờ mu bàn tay bà cụ: “Sau này bà nội không được như vậy nữa, có chuyện gì nhất định
phải nói với cháu đấy.”
“Đúng thế, tôi cảm thấy Tiểu Dương nói đúng.” Má Phùng cắm hoa xong cũng tán thành nói một câu.
Bà cụ vui đến mức cười không khép miệng: “Được được được, sau này sẽ cho cháu biết sớm hơn.”
“Thế mới đúng chứ.” Bạch Dương cũng bật cười.
“Bà chủ, vậy để Tiểu Dương ở với bà nhé, tôi đi đến chỗ bác sĩ một chuyến, hỏi những điều bà cần chú ý.” Má Phùng xoa tay nói.
“Đi đi.” Bà cụ gật đầu.
Má Phùng đi rồi, bà cụ kéo tay Bạch Dương: “Dương Dương à, kể bà nghe xem khoảng thời gian này cháu sống thế nào?”
“Vâng.” Bạch Dương đáp lời.
Sau đó, cô bèn nói đơn giản những chuyện xảy ra gần đây.
Đều là kể những cái tốt, còn việc bị nhà họ cố nhằm vào thì cô không nhắc đến, không muốn để bà cụ lo lắng.
Không biết nói bao lâu, bên ngoài phòng bệnh chợt vang lên hai tiếng cười.
Bạch Dương lập tức nghe ra là Vu Y Cơ và Cố Tử Yên.
Bà cụ cũng nghe ra, vẻ hiền từ trên mặt lập tức biến mất, trở nên lạnh lùng.
Cửa nhanh chóng mở ra, Vu Y Cơ và Cố Tử Yên cười nói đi vào.
Bạch Dương không vui nhíu mày.
Hai người này làm sao thế?
Bà nội bị bệnh, bọn họ thì hay rồi, còn cười vui vẻ như vậy.
“Cô Bạch?” Cố Tử Yên phát hiện ra Bạch Dương trước, tỏ vẻ rất là ngạc nhiên.
Nghe thấy câu này, Vu Y Cơ nghiêng đầu, nhìn thấy Bạch Dương ngồi bên cạnh giường bệnh của bà cụ thì sa sầm mặt, nói với giọng điệu chói tai: “Sao cô lại ở đây, ai gọi cô đến?”
Bạch Dương còn chưa trả lời, bà cụ đã nắm chặt tay cô, lạnh lùng cất lời: “Là tôi bảo Dương Dương tới, cô có ý kiến gì không?”