Chỉ có Cố Tử Yên hơi thất vọng.
Cô ta muốn bà cụ xảy ra chuyện hơn.
Cứ thế, nhà họ Phó sẽ không ai phản bối việc cô ta gả cho Kình Hiên nữa.
“Mẹ, mau nếm thử cháo gà con nấu cho mẹ đi.” Vu Y Cơ đảo mắt, vội vàng đổi chủ đề, không nhắc đến chuyện mình chọc giận bà cụ nữa.
Bà cụ cũng hiểu tính cách của bà ta, hừ một tiếng, lười tiếp lời.
Vu Y Cơ để hộp giữ nhiệt lên đầu giường.
Vừa mở ra, mùi cháo gà thơm phức lập tức bay ra.
Không biết vì sao, ngửi thấy mùi thơm này, Bạch Dương lại thấy hơi buồn nôn, dạ dày cuộn trào, không nhịn được che miệng ọe một tiếng, sắc mặt cũng hơi tái đi.
Thấy cô như vậy, Cố Tử Yên nhíu mày, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, hơi híp mắt lại, khó tin nhìn xuống bụng cô ta.
“Dương Dương, cháu sao vậy, không sao chứ?” Bà cụ quan tâm hỏi Bạch Dương.
Bạch Dương hít sâu một hơi, cố đè xuống cảm giác buồn nôn, gượng cười lắc đầu: “Yên tâm đi bà nội, cháu không sao.”
“Nhưng bà thấy sắc mặt cháu không được tốt lắm, có phải bị bệnh không?”
“Có lẽ vì trên đường chạy xe tới cháu có hứng chút gió lạnh, không sao đâu.” Bạch Dương trả lời.
Bà cụ không đồng ý cau mày: “Hứng gió lạnh rất dễ bị cảm, vẫn nên nhờ bác sĩ đến khám thì hơn.”
“Đừng!” Bạch Dương còn chưa trả lời, Cố Tử Yên đã vô thức la lên.
Mọi người nhìn về phía cô ta.
Trên mặt cô ta thoáng lộ vẻ bối rối, biết khi nãy mình phản ứng quá khích, khiến bọn họ nghi ngờ. Cô ta vội cúi đầu giải thích: “Xin lỗi bà, khi nãy có muỗi muốn đốt cháu, cho nên cháu đuổi muỗi thôi.”
“Muỗi?” Vu Y Cơ ngẩng đầu: “Đâu có, ở đây làm gì có muỗi?”
Cố Tử Yên suýt không giữ được vẻ bình tĩnh, thầm mắng.
Cái đồ ngu xuẩn này.
Là đến phá cô ta đúng không!
“Được rồi, đừng nhìn lung tung nữa, canh sắp đổ rồi kìa.” Bà cụ nhìn dáng vẻ bưng canh cũng không xong của Vu Y Cơ, trong lòng các thấy ghét hơn.
Bạch Dương nghi ngờ nhìn Cố Tử Yên, ánh mắt suy tư.
Khi nãy Cố Tử Yên thật sự đang đuổi muỗi, chứ không phải ngăn cản mình tìm bác sĩ à?
Bạch Dương ngẫm nghĩ một hồi, sau đó quyết định dò xét, cười nói với bà cụ: “Bà nội, không cần khám bác sĩ đâu, trong nhà có thuốc cảm, cháu về nhà uống một viên là được.”
Nghe thế, Cố Tử Yên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, cô ta vốn còn nghĩ nếu Bạch Dương thật sự đồng ý gọi bác sĩ đến, cô ta sẽ tìm cơ hội chạy ra ngoài tìm bác sĩ trước, trao đổi với bác sĩ.
Nhưng bây giờ không cần nữa.
Bạch Dương thoáng nhìn phản ứng của Cố Tử Yên, thấy dáng vẻ yên tâm của cô ta, híp mắt lại.
Quả nhiên Cố Tử Yên thật sự đang ngăn cản cô khám bác sĩ.
Tại sao Cố Tử Yên phải làm như thế? Là trên người cô có bí mật gì sao?
Trong mắt Bạch Dương có ánh sáng lóe lên, quyết tâm sau khi rời khỏi đây sẽ tìm bác sĩ xem sao.