Không phải thì tốt.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, cô cứ ngỡ mình mắc bệnh nan y.
“Vậy tôi bị sao vậy bác sĩ?” Bạch Dương nhìn bác sĩ, lại hỏi.
Bác sĩ đặt kết quả kiểm tra trong tay xuống: “Tôi cũng không rõ, thế này đi, cô qua khoa sản kiểm tra xem, tình huống của cô thuộc phạm vi điều trị của khoa sản.”
“Khoa sản?” Bạch Dương giật giật khóe miệng.
Không phải cô chỉ bị đau bụng thôi sao?
Sao phải đến khoa sản chứ?
“Ừm, chẩn đoán của tôi là cô mang thai nên mới đề nghị cô tới đó.” Bác sĩ gật đầu đáp.
Con ngươi của Bạch Dương co rút lại, đầu ong ong, hồi lâu mới phản ứng lại, cô mấp máy môi, khàn giọng hỏi: “Tôi… Tôi mang thai ư?”
“Khả năng là vậy.” Bác sĩ trả lời.
Người Bạch Dương lảo đảo, chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang quay cuồng.
Mang thai.
Sao cô có thể mang thai chứ?
Bạch Dương đứng dậy, cầm lấy kết quả kiểm tra, lảo đảo bước đến khoa sản.
Cô phải đến khoa sản khám chi tiết.
Lỡ cô không mang thai, bác sĩ khoa tiêu hóa nhầm thì sao?
“Ting”, cửa thang máy mở ra.
Bạch Dương bước ra khỏi thang máy, nhìn trái nhìn phải, thấy khoa sản ở bên trái, xoay người đi bên trái.
Phó Kình Hiên gọi điện thoại xong thì quay về, tình cờ trông thấy cô biến mất ở ngã rẽ, anh bất giác nheo mắt.
Sao cô vẫn ở bệnh viện chưa về?
“Kình Hiên.”
Đang suy nghĩ, Phó Kình Hiên nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.
Anh quay lại thì thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, nở nụ cười xấu xa trên môi.
“Sao vậy?” Phó Kình Hiên buông điện thoại xuống, khẽ hỏi.
Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính: “Tử Yên tỉnh rồi, muốn gặp cậu.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chóng bước vào phòng khám bệnh.
Lâm Diệc Hàng nhìn bóng lưng anh, môi nhếch lên nhanh chóng tạo thành một đường cong mới, sau đó anh ta cũng bước vào.
“Kình Hiên.” Cố Tử Yên ngồi trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, Diệc Hàng nói em bị ngất, sao em lại ngất vậy?”
Nghe vậy Phó Kình Hiên cau mày: “Em không nhớ sao?”