Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 281: Chương 281




Bạch Dương hừ lạnh, nhíu mắt quan sát cô ta: “Cô thật sự bị phân liệt nhân cách?”

“Là sự thật, tôi cũng mới biết được.” Cố Tử Yên sợ hãi gật đầu, cứ như sợ hãi sự phân liệt nhân cách của mình lắm ấy.

Bà Cố đau lòng ôm lấy cô ta: “Tử Yên, con bị phân liệt nhân cách sao không nói cho ba mẹ biết?”

“Đúng vậy.” Cố Việt Bân nghiêm túc nhìn cô ta.

Cố Tử Yên nắm lấy tay hai người họ: “Con không muốn ba mẹ lo lắng.”

“Đứa bé này…” Bà Cố thở dài.

Bạch Dương trông thấy một nhà ba người, ánh mắt thoáng qua tia hoài niệm.

Trước kia cô cũng từng có ba mẹ hết mực yêu thương cô.

Nhưng tất cả những điều này, đều đã trôi theo mây khói sau sự kiện của sáu năm trước.

“Được rồi.” Bạch Dương xoa cánh tay, lạnh nhạt nói: “Tôi không biết cô Cố bị phân liệt nhân cách là thật hay giả, nếu là thật thì coi như tôi chưa nói gì, nếu là giả thì tôi chúc cô thật sự bị phân liệt nhân cách.”

Cố Tử Yên sững người, sau đó nhìn cô một cách kinh ngạc: “Cô Bạch, cô…”

“Phụ nữ như cô, lòng dạ sao lại xấu xa đến vậy, sao lại có thể nguyền rủa Tử Yên như thế!” Bà Cố tức đến run người chỉ tay vào Bạch Dương.

Vẻ mặt Cố Việt Bân cũng âm u nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương đưa hai tay ra: “Tôi nói rồi, nếu là giả thì con gái của bà mới thật có nhân cách phân liệt, câu nói này của tôi tự nhiên sẽ không có tác dụng nữa, cho nên bà Cố không cần phải kích động như thế.”

“Cô…” Bà Cố nghẹn lời.

Cố Việt bân vỗ vỗ tay bà, sau đó híp mắt nhìn bạch Dương: “Cô gái, mồm miệng cũng thật lanh lợi.”

Bạch Dương cười cười: “Tổng Giám đốc Cố quá khen rồi.”

Cố Việt Bân hừ lạnh, không nói tiếp nữa.

Bạch Dương đưa mắt sang Cố Tử Yên: “Cô Cố, video kia của tôi mất rồi, có phải cô rất vui không?”

“A?” Cố tử Yên hoảng hốt chớp mắt, trông cứ như bây giờ mới hiểu được ý gì vậy, kinh ngạc há hốc mồm: “Cô Bạch, không phải cô nghi ngờ tôi đấy chứ?”

“Chỉ có ba người chúng ta biết về đoạn video đó, tôi đã hỏi Phó Kình Hiên, anh ta không làm việc đó, cho nên chỉ còn lại mỗi cô thôi.” Ánh mắt Bạch Dương nhìn chằm chằm cô ta.

Cố Tử Yên liên tục xua tay: “Tôi không có, không phải tôi, tôi đã nói rồi, tôi có thể ngồi tù, sẽ trả giá cho những hành động của mình, sao tôi có thể cướp đi video đó được chứ?”

“Cướp?”Khóe môi Bạch Dương khẽ cong lên: “Cô Cố, đây không phải chưa đánh đã khai rồi sao, tôi có nói là đoạn video bị cướp đâu?”

Mặt Cố Tử Yên biến sắc, giờ mới ý thức được mình bị hố rồi.

“Tôi… tôi…” Hai tay cô ta không an phận mà xoắn lại với nhau.

Bạch Dương nhìn thấy vậy, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Nói còn dễ nghe hơn cả hát ấy, cô Cố không muốn ngồi tù thì cứ nói thẳng ra, may ra tôi còn xem trọng cô hơn được một tý, nhưng kết quả thì sao, thật là giả tạo!”

Lạnh lùng lườm Cố Tử Yên một cái rồi Bạch Dương xoay người bước ra khỏi đó.

Vẻ mặt Cố Tử Yên rất khó coi, cúi gằm mặt, không lên tiếng nữa.

“Anh nhìn gì vậy?” Bà Cố thấy Cố Việt Bân nhìn chằm chằm hướng Bạch Dương rời đi, không nhịn được mà cau mày.

Cố Việt Bân suy nghĩ giây lát: “Không có gì, chỉ là tôi trông thấy góc nghiêng khuôn mặt của Bạch Dương có vài phần giống với mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.