“Kình Hiên, anh…” Cố Tử Yên nhìn thấy rõ vết thương trên mặt anh, nụ cười vụt tắt, vội đưa tay lên sờ sờ, đau lòng hỏi: “Kình Hiên, sao anh lại bị thế này, là ai đánh anh sao?”
“Đúng vậy Kình Hiên.” Bà Cố và Cố Việt Bân cũng quan tâm hỏi han.
Phó Kình Hiên kéo tay Cố Tử Yên xuống khỏi mặt mình: “Không sao, tự anh té ngã thôi.”
“Anh nói bậy, đây rõ ràng là bị người ta đánh mà.” Cố Tử Yên khóc nấc lên.
Phó Kình Hiên cầm lấy tay cô ta: “Được rồi, đã qua cả rồi, lên xe trước đi.”
Thấy anh không có ý nói thêm nữa, Cố Tử Yên chỉ đành ngoan ngoãn bước lên xe.
Ở trên đường, Phó Kình Hiên nhìn cô ta: “Tử Yên, túi xách của Bạch Dương là em cho người cướp lấy phải không?”
Cố Tử Yên gật đầu rồi lại lắc lắc đầu: “Có lẽ thế, nhưng em không có ấn tượng, cho nên em nghĩ có thể là nhân cách kia của em làm ra, có thể cô ấy không muốn ngồi tù, xin lỗi anh, Kình Hiên.”
“Được rồi, không liên quan đến em, em đừng tự trách nữa.” Phó Kình Hiên nhẹ giọng an ủi.
Cố Tử Yên khụt khịt mũi: “Nhưng chỗ cô Bạch phải làm sao bây giờ?”
“Em trả túi xách lại cho cô ấy là được, cho dù cô ấy lấy lại được đoạn video kia, anh cũng không để em phải ngồi tù.” Phó Kình Hiên xoay vô lăng nói.
Cố Tử Yên khó xử mà cúi đầu: “Nhưng em không biết nhân cách kia của em sai ai đi cướp túi, trong điện thoại cũng không có cách thức liên lạc, không tìm thấy túi thì làm sao trả lại cho cô Bạch đây?”
“…” Phó Kình Hiên im lặng.
Anh vươn một tay xoa huyệt thái dương: “Bỏ đi, không tìm được thì thôi.”
Không biết bị ai cướp, anh còn có thể ép cô lấy túi ra sao?
“Em xin lỗi, Kình Hiên, em lại gây rắc rối rồi.” Cố Tử Yên tự trách cắn môi dưới, vành mắt hồng hồng.
Phó Kình Hiên thấy cô ta như vậy thì cố nói với giọng dịu dàng: “Không liên quan tới em, em đừng để trong lòng.”
“Đúng vậy Tử Yên, nghe Kình Hiên đi.” Cố Việt Bân khuyên nhủ.
Bà Cố cũng gật đầu.
Cố Tử Yên thấy mọi người đều an ủi cô ta thì nín khóc mỉm cười: “Con biết rồi.”
“Đúng rồi Kình Hiên, cháu định dùng cách gì giải quyết vụ án của Tử Yên?” Cố Việt Bân nhìn Phó Kình Hiên hỏi.
Phó Kình Hiên rũ mắt: “Ngày mai mọi người sẽ biết thôi.”
Thấy anh không muốn nói nhiều, tuy Cố Việt Bân hơi mất hứng nhưng cũng không hỏi thêm.
Trên đường về mọi người đều im lặng, nửa tiếng sau thì tới nhà họ Cố.
Ba người nhà Cố Việt Bân xuống xe.
Phó Kình Hiên hạ cửa kính xe xuống nhìn bọn họ: “Bác trai, bác gái, phiền hai người chăm sóc Tử Yên.”
“Cháu yên tâm đi.” Bà Cố xoa đầu Cố Tử Yên, cười đáp lại.
Tuy Cố Việt Bân không nói gì nhưng ánh mắt cũng ánh lên quan điểm chung với bà Cố.
Phó Kình Hiên lại nhìn Cố Tử Yên: “Nghỉ ngơi cho khỏe, cuối tuần anh tới đón em.”
“Ừm, anh lái xe cẩn thận.” Cổ Tử Yên gật đầu.
Phó Kình Hiên ừ đáp lại, sau đó xoay đầu xe lái đi.
Không lâu sau đó anh đã trở về tập đoàn Phó Thị.