Người bên cục cảnh sát nói: “Thật sự xin lỗi cô Bạch, về vụ án cô Cố đẩy cô xuống cầu thang, chúng tôi phải kết án trước.”
“Cái gì?” Bạch Dương giật mình đứng lên, sắc mặt không tốt.
Lục Khởi bị cô dọa sợ, chớp mắt hỏi cô: “Cục cưng sao vậy.”
Bạch Dương không để ý đến anh ta, cô mím đôi môi đỏ mọng, hỏi đầu bên kia: “Vì sao lại kết án trước, tôi vẫn chưa tìm được túi của mình, cũng chưa giao chứng cứ lên, sao lại kết án được.”
“Cô Bạch, mong cô bình tĩnh, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng chuyện này chỉ có thể kết án, bởi vì ba mẹ và vị hôn phu của cô Cố đều đưa ra đơn kiểm tra tinh thần của cô Cố.”
“Kiểm tra tinh thần?” Bạch Dương híp mắt.
Người bên cục cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, trên giấy kiểm tra có nói cô Cố có bệnh nặng về mặt tinh thần, mà trước mắt pháp luật nước ta không có văn bản pháp luật rõ ràng về mức hình phạt cho người bệnh tâm thần, cho nên…”
“Cho nên ý anh là người bệnh tâm thần sẽ không phải chịu hình phạt?” Bạch Dương xiết chặt di động, cô cao giọng hỏi lại.
Người bên cục cảnh sát thở dài đáp lại: “Đúng vậy, cho nên vụ án này chỉ có thể bị gạt sang bên, về phần túi của cô, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, chỉ là trước mắt vẫn chưa có manh mối, cho nên rất có thể không tìm lại được, mong cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Kết thúc cuộc gọi.
Bạch Dương cắn môi, cô buông điện thoại xuống, đầy mặt không cam lòng.
Lục Khởi nhìn cô, lo lắng hỏi lại lần nữa: “Cục cưng, rốt cuộc bị sao vậy?”
Bạch Dương nói nội dung cuộc điện thoại ra.
Lục Khởi nghe xong, tức giận giơ chân đạp bàn: “Mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ, bọn họ thế mà lại chui vào lỗ hổng của pháp luật để làm cho Cố Tử Yên phủi bỏ hành vi phạm tội.”
“Đúng vậy, em cũng không ngờ bọn họ còn có chiêu này.” Bạch Dương mệt mỏi xoa giữa mày.
Chẳng trách Phó Kình Hiên không cứng rắn ngăn cản cô báo cảnh sát.
Thì ra dù cô có báo, anh ta cũng có cách bảo vệ Cố Tử Yên, là cô tính sai.
“Không được, anh phải tìm Phó Kình Hiên đòi lại công bằng!” Nói xong, Lục Khởi lập tức đi ra ngoài.
Bạch Dương ngăn anh ta lại: “Đừng đi, anh đi cũng vô dụng, chúng ta không đấu lại được anh ta.”
“…” Lục Khởi nghe thế, lập tức dừng bước, lưng cũng cong xuống, cả người tản ra hơi thở suy sút.
Một lát sau, anh ta xiết chặt nắm tay, xoay người lại nói: “Cục cưng, em nói xem, Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách là đúng hay không?”
Bạch Dương đáp: “Em không biết, Lâm Diệc Hàng từng khám bệnh cho Cố Tử Yên, nói là phân liệt nhân cách, anh cũng biết Lâm Diệc Hàng là ai rồi, lời anh ta chắc không phải giả, nhưng lòng em vẫn có phần không tin, cho nên em không dám kết luận.”
Lục Khởi thở dài: “Vậy nếu Cố Tử Yên thật sự phân liệt nhân cách, coi như cô ta có ác ý đối với em, anh tin tưởng sau này cô ta nhất định còn ra tay với em nữa, đến lúc đó có phải cũng không phạm pháp không?”
Bạch Dương nhếch môi trào phúng: “Đúng vậy, bởi vì cô ta bị bệnh tâm thần.”
“Hừ, nếu là bệnh tâm thần, vậy nên nhốt vào bệnh viện tâm thần chứ không phải thả cô ta ở ngoài.” Lục Khởi bĩu môi nói.
Bạch Dương nhìn anh ta nói: “Anh cảm thấy mấy người Phó Kình Hiên chịu để Cố Tử Yên đến đó à?”
Lục Khởi không phản đối.
Bạch Dương cũng yên lặng.