Vậy quyền Chủ tịch trong ta ông ta thật sự phải giao ra một nửa.
Nghĩ vậy, Đoàn Hựu Đình siết chặt nắm tay, nghiêm trọng dặn dò trợ lý: “Cậu lập tức âm thầm điều tra quan hệ của Bạch Dương và Tổng giám đốc Phó cho tôi, nếu có gì khác người lập tức đi báo cho nhà họ Cố.”
“Chủ tịch Đoàn, ông muốn mượn tay nhà hộ Cố đến chèn ép Bạch Dương?” Thành viên hội đồng quản trị sáng mắt hỏi.
Đoàn Hựu Đình thở dài: “Có Tổng giám đốc Phó đứng sau lưng làm chỗ dựa cho Bạch Dương, trận đánh cuộc kia Bạch Dương sẽ thắng, cho nên vì ngăn cản Bạch Dương, chúng ta chỉ có thể để nhà họ Cố ra tay.”
“Cũng đúng.” Thành viên hội đồng quản trị gật đầu: “Bây giờ con gái nhà họ Cố mới là vị hôn thê của Tổng giám đốc Phó, nếu Bạch Dương thật sự có gì đó với Tổng giám đốc Phó, tôi tin nhà họ Cố nhất định không bỏ qua, đến lúc đó Bạch Dương còn muốn nhờ Tổng giám đốc Phó để ngồi vào ghế nguồn năng lượng mới chính là nằm mơ.”
“Đúng vậy.” Đoàn Hựu Đình gõ xuống bàn làm việc, trong mắt là đắc ý cùng mưu tính.
Lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang.
Đoàn Hựu Đình không vui nhíu mày: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Đồng Khê đứng ở cửa: “Chủ tịch Đoàn, Tổng giám đốc Bạch mời ông đến phòng họp.”
“Họp?” Đoàn Hựu Đình mím môi: “Họp cái gì?”
“Là về chuyện Bạch Dương vừa mới ký được mấy hợp đồng hợp tác.”
Biểu cảm của Đoàn Hựu Đình trở nên hung ác nham hiểm, ông ta lạnh lùng nói: “Biết rồi, sẽ đến ngay.”
“Tôi đi báo cho Tổng giám đốc Bạch trước.” Thư ký Đồng đóng cửa lại rời đi.
Mười phút sau.
Đoàn Hựu Đình dẫn theo các thành viên hội đồng quản trị đi đến phòng hợp.
Mới vừa đến cửa đã đụng phải Bạch Dương và Lục Khởi.
Bạch Dương gật đầu: “Chủ tịch Đoàn.”
“Chúc mừng Tổng giám đốc Bạch lại lấy được mấy hợp đồng, thật đúng là rất giỏi.” Đoàn Hựu Đình nhếch môi nói mát.
Bạch Dương vuốt tóc: “Chủ tịch Đoàn quá khen.”
“Nào có nào có, đâu có quá khen, tôi nói là thật, dù sao trên thế giới này, người đã ly hôn mà vẫn lấy được đồ của chồng cũ cũng là số ít.” Đoàn Hựu Đình châm chọc nói.
Sắc mặt Bạch Dương trầm xuống.
Lục Khởi nắm chặt tay: “Lão già kia, ông nói cái gì!?”
“A Khởi.” Bạch Dương giữ chặt tay anh ta, nhắc anh ta đừng xúc động.
Đoàn Hựu Đình thật sự khá sợ Lục Khởi sẽ đánh người, nhưng nhìn thấy Bạch Dương giữ chặt anh ta thì yên tâm lại, tiếp tục châm chọc nói: “Còn Tổng giám đốc Lục nữa, bạn gái dẫu ngỏ ý còn vương tơ lòng với chồng trước mà cậu còn thờ ơ, thật đúng là rộng lượng.”
“Ông…”
“Khởi!” Xuýt chút nữa là Bạch Dương không giữ được Lục Khởi, cuối cùng cô phải thêm một tay mới giữ chặt được, cô lắc đầu với Lục Khởi: “Đừng xằng bậy.”
“Cục cưng, em nghe xem ông ta nói cái gì!” Lục Khởi trợn mắt nhìn Đoàn Hựu Đình.
“Em biết, nhưng đánh người không phải cách giải quyết vấn đề.”