Ban đầu anh cũng tự hỏi liệu có phải do nhân cách thứ hai của Tử Yên làm không.
Nhưng sau khi phân tích kỹ lưỡng, anh đưa ra kết luận không phải, nhân cách thứ hai của Tử Yên cũng chưa từng xuất hiện.
Lục Khởi sửng sốt, bỗng chốc phản ứng lại, hình như đúng là như vậy.
Khi chọn ngựa, Cố Tử Yên không có mặt, cũng không có khả năng động chân động tay từ trước, vì trong chuồng có rất nhiều ngựa, sao Cố Tử Yên biết được bé cưng sẽ chọn con ngựa nào, cũng không phải đã chọn trước.
Trừ khi Cố Tử Yên ra tay với tất cả các con ngựa, nhưng như vậy thì ngựa của họ cũng phải phát điên chứ, nhưng họ lại không có chuyện gì. Lẽ nào thực sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn?
“Hay là mời quản lý chuồng ngựa tới hỏi đi, họ đã kiểm tra ngựa, chắc đã có kết quả rồi.” Trình Minh Viễn đề nghị.
Phó Kình Hiên gật đầu: “Vậy mời tới đi.”
Ngay sau đó, người quản lý chuồng ngựa đi đến.
Lục Khởi vội hỏi ngựa của Bạch Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người nọ đáp: “Ngựa của cô Bạch đang tới độ động dục.”
“Cái gì?” Mọi người đều sửng sốt.
Chỉ có Cố Tử Yên cúi đầu, che đi khoé miệng đang cong lên của mình.
“Anh nói là động dục?” Vẻ mặt Lục Khởi kỳ lạ: “Nhưng đây đâu phải mùa động dục của động vật?”
Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm với Phó Kình Duy cũng nhìn người quản lý.
Người quản lý lắc đầu: “Qua thời kỳ không có nghĩa là động vật sẽ không phát dục nữa, đôi khi vì một số lý do khác mà chúng sẽ bị kích thích, sau đó động dục.”
Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi: “Vậy ngựa của Bạch Dương vì sao lại động dục?”
Người quản lý suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tạm thời vẫn chưa rõ, có thể là do ngửi thấy mùi gì đó, cũng có thể là do ăn phải gì đó, nguyên nhân cụ thể là gì thì vẫn chưa biết, nhưng đại khái là hai trường hợp này.”
“Ăn gì thì không có khả năng, khi ngựa dắt ra xong không hề ăn gì nữa.” Trần Thi Hàm nói.
Khi Bạch Dương chọn ngựa cô cũng ở đó, cô nhìn thấy rất rõ ràng.
“Vậy chỉ có thể đã ngửi thấy mùi gì đó thôi.” Lục Khởi sờ cằm.
Trình Minh Viễn đột nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ là mùi nước hoa trên người Bạch Dương?”
“Hả…” Khoé miệng mọi người giật giật.
Nhưng không thể phủ nhận rằng thật sự có khả năng này.
“Vậy nên lần này cô Bạch gặp chuyện chỉ là một điều ngoài ý muốn.” Trần Thi Hàm xua tay.
Cho dù trong lòng Lục Khởi không muốn chấp nhận sự thật này nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, anh ta xoay người đi lên lầu.
“Chờ một chút.” Phó Kình Hiên vẫy tay bảo quản lý đi xuống trước, sau đó ngăn Lục Khởi lại.
Lục Khởi dừng bước: “Còn chuyện gì nữa?”
Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm và Phó Kình Duy cũng nhìn Phó Kình Hiên.
Ngay cả Cố Tử Yên cũng vậy.
Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Sự việc được làm rõ, vừa rồi anh đổ oan cho Tử Yên không nên xin lỗi à?”