Bạch Dương chia từng phần cho mọi người, cuối cùng lấy hai hộp đi qua chỗ Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.
“Này.” Bạch Dương đưa hộp cơm cho hai người.
Cố Tử Yên híp mắt, sau đó cười hỏi: “Cô Bạch đây là…”
Phó Kình Hiên cũng nhìn Bạch Dương.
Ngay cả Lục Khởi, Trình Minh Viễn cũng nhìn qua.
Bạch Dương thờ ơ nói: “Thù lao của bật lửa.”
“Thì ra là vậy, vậy thì cảm ơn cô Bạch nhé.” Cố Tử Yên đưa tay nhận lấy hộp cơm.
“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên cũng nhận lấy.
Lúc nhận, ngón tay của anh chạm phải ngón tay của Bạch Dương.
Bạch Dương rút tay lại, nhìn anh.
Đúng lúc anh cũng nhìn lại.
Hai người bốn mắt đối nhau.
Cố Tử Yên bên cạnh nhìn thấy cảnh này, ngón tay đã sắp đâm vào lòng bàn tay rồi.
“Kình Hiên, anh nhìn cô Bạch làm gì thế, cô Bạch ngại rồi kìa.” Cố Tử Yên cố gắng duy trì gương mặt cười, âm thanh dịu dàng nói.
Nhưng giọng nói dịu dàng nói, bên trong lại lẫn cả sự lạnh lùng.
Phó Kình Hiên và Bạch Dương lúc này mới hoàn hồn, đồng thời di chuyển tầm mắt.
Bạch Dương nhét hộp cơm vào tay anh, quay người rời đi.
Phó Kình Hiên nhìn hộp cơm trong tay, nghĩ đến đây là do Bạch Dương đích thân đun lại, trong lòng có một niềm vui không tên, khóe môi cũng cong lên.
Cố Tử Yên nhìn thấy, âm thầm nghiến răng, hận không thể ném hộp cơm trong tay đi.
Nhưng cô ta biết, nếu cô ta thật sự làm như vậy, những người này sẽ lại bắt đầu chỉ trích cô.
Nghĩ vậy, Cố Tử Yên nhắm mắt, hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Mọi người bắt đầu ăn cơm.
Phó Kình Hiên cũng mở hộp cơm ra, mùi thơm của thứ ăn lập tức lan tỏa.
Anh ăn một miếng, mùi vị rất ngon.
Nhưng anh lại cảm thấy, không ngon bằng bát mì tối hôm qua.
Anh cũng không biết vì sao bản thân lại có cảm giác này, rõ ràng tay nghề của đầu bếp giỏi hơn Bạch Dương.
Nhưng ăn vào miệng, mùi vị vẫn kém hơn một chút, thiếu đi cảm giác gì đó.
Cụ thể là gì, anh không nói được.
“Tử Yên, sao không ăn?” Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn Cố Tử Yên bên cạnh không ăn, đến nắp hộp cơm cũng chưa mở, không kìm được hỏi một câu.
Ánh mắt Cố Tử Yên lóe sáng, cười: “Bây giờ em vẫn chưa đói, vẫn chưa muốn ăn.”
“Tôi thấy không phải không đói, mà là không dám ăn.” Giọng nói chế giễu của Lục Khởi truyền đến.”
Sắc mặt Cố Tử Yên trầm xuống: “Anh Lục, rốt cuộc anh muốn nói gì?”