Thấy tình hình vậy, đầu tiên Cố Tử Yên bị dọa một trận, suýt nữa kêu lên.
Nhưng rất nhanh, cô ta bịt miệng, nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thòi trong đầu cũng xuất hiện một kế hoạch.
Nơi đây nhiều người nhìn như thế, quả thực cô ta không dễ làm gì Bạch Dương, nhưng không có nghĩa không thể lợi dụng một con rắn để đối phó với Bạch Dương.
Nghĩ vậy, Cố Tử Yên nheo mắt, bỗng nhiên đứng dậy, hét lớn: “Cô Bạch!”
Bạch Dương nghe thấy tiếng của cô ta, vô thức dừng bước.
Con rắn phía sau cô, cũng vì động tác của cô và Cố Tử Yên mà bị kích thích.
Chỉ thấy con rắn đó rụt cổ lại, tiếp đó phi từ trên cành cây ra, nhằm vào cổ Bạch Dương.
Mắt thấy con rắn đó sắp rơi lên người Bạch Dương, chuẩn bị cắn lên cổ Bạch Dương một cái, nụ cười trên gương mặt Cố Tử Yên càng tươi.
Nhưng chính vào lúc này, giọng nói cực kỳ gấp gáp của Trần Thi Hàm truyền đến: “Sếp Bạch, mau ngồi xuống!”
Tuy Bạch Dương không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe ngữ khí hoảng sợ của cô ấy, không chút do dự, nghe lời mà ngồi xuống.
Con rắn đó cũng vì Bạch Dương bỗng nhiên ngồi xuống, bay thẳng qua đỉnh đầu Bạch Dương, rơi lên người của Cố Tử Yên ở đối diện.
Cố Tử Yên quay đầu thấy con rắn trên vai, bị dọa đến kinh hồn bạt vía, co người hét lớn: “A!”
Mà con rắn cũng bởi vì cô ta bỗng nhiên cử động, sau khi cắn vào cổ cô ta một cái thì rơi xuống suối, nhanh chóng bơi đi mất.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong phút chốc, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Đợi khi hội Kình Hiên chạy qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Cố Tử Yên nhắm mắt, ngất đi.
“Tử Yên!” Gương mặt Phó Kình Hiên căng thẳng, bước nhanh qua đó, đỡ Cố Tử Yên trên đất dậy.
Lục Khởi cũng đến trước mặt Bạch Dương: “Cục cưng, làm sao thế này?”
Lúc này Bạch Dương vẫn còn chưa hoàn hồn, miệng há hốc, không cất lời nổi.
Cuối cùng vẫn là Trần Thi Hàm trả lời: “Là rắn, sếp Bạch lúc nãy suýt nữa bị rắn cắn rồi.”
“Cái gì!? Rắn?” Lục Khởi kinh ngạc, vội vàng kéo Bạch Dương soi xét cẩn thận, gương mặt tràn đầy căng thẳng: “Cục cưng, em có bị cắn không?”
Phó Kình Hiên tuy rằng ôm Cố Tử Yên, nhưng ánh mắt cũng dừng trên người Bạch Dương.
Bạch Dương lắc đầu: “Em không sao, người bị cắn không phải em, là cô Cố.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Lục Khởi vỗ vỗ ngực: “Chỉ cần không phải cục cưng bị cắn là được, còn về người khác…”
Anh ta nhìn về phía Cố Tử Yên, ánh mắt tràn đầy niềm vui thấy người khác gặp nạn: “Đáng đời!”
“Im miệng!” Bạch Dương dùng cùi trỏ huých Lục Khởi, tỏ ý anh ta chú ý một chút.
Sắc mặt Phó Kình Hiên thâm trầm khó coi.
Anh vốn định dạy dỗ Lục Khởi một chút, nhưng nhìn động tác của Bạch Dương, ánh mắt lạnh đi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Kình Hiên, anh mau xem thử Cố Tử Yên bị cắn ở đâu rồi.” Lúc này, Trình Minh Viễn nhắc nhở.
Phó Kình Hiên cúi đầu kiểm tra, tìm được dấu vết rắn cắn trên cổ Cố Tử Yên, hai lỗ máu khiến người ta sởn gai ốc.
Phó Kình Duy nuốt nước bọt nói: “Anh, chắc sẽ không có độc chứ?”