Bạch Dương ở bên cạnh cầm một chai nước lớn, cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng này.
“Nhóc con, nhanh nhanh đi xuống lầu mở cửa.” Cùng Trình Minh Viễn nâng Cố Tử Yên lên, Lục Khởi quay đầu nói với Phó Kình Duy đang đứng trên cầu thang.
Phó Kình Duy a a hai tiếng, vội vàng đi qua phòng khách ở tầng một để mở cửa.
Cửa mở ra, một đám người mang theo Cố Tử Yên lén lút ra ngoài.
Bọn họ đi tới trường đua ngựa, Trình Minh Viễn và Lục Khởi ném bao tải xuống đất.
Bạch Dương bước tới, mở nắp bình nước, đổ nước bên trong lên trên bao tải.
Cố Tử Yên trong bao tải cảm giác nước đá từ trên đầu dội xuống, lạnh tới run người và lập tức tỉnh lại.
Sau đó, cô ta lại phát hiện ra mình đang ở trong một không gian rất nhỏ, cũng không nhìn thấy được gì.
Cô ta chỉ có thể sờ soạng, chạm thấy lớp vải thô trên người, cô ta lập tức hiểu rõ tất cả.
Cô ta bị nhốt trong bao tải!
Cố Tử Yên nhất thời nổi giận, vừa ra sức giãy giụa, muốn chui ra khỏi bao tải, vừa nghiến răng nghiến lợi quát: “Phó Kình Duy, cậu lại dám liên kết với đám người Bạch Dương chỉnh tôi?”
Cô ta không ngốc. Trong biệt thự chỉ có mấy người như vậy, ngoài đám người Bạch Dương sẽ chụp bao tải cô ta thì còn ai vào đây nữa.
Phó Kình Duy đứng bên cạnh Bạch Dương, hạ giọng nói: “Chị Bạch Dương, không ngờ cô ta lại biết tôi làm với các chị?”
“Ngốc, ai chẳng đoán được chuyện này chứ?” Lục Khởi đánh một cái đầu anh ta.
Phó Kình Duy tức giận dùng chân đá Lục Khởi.
Lục Khởi lè lưỡi, vội vàng chạy đi.
Nói đùa, mặc dù Phó Kình Duy mới mười mấy tuổi nhưng chơi bóng rổ nên vẫn cao hơn anh ta.
Nếu anh ta thật sự bị Phó Kình Duy đá trúng, không đau mấy ngày mới là lạ.
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Bạch Dương thấy hai người lại náo loạn thì nhíu mày quát.
Hai người giống như học sinh tiểu học, lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.
Cố Tử Yên ở trong bao tải nghe được tiếng của đám người Bạch Dương, mặt cũng trở nên vặn vẹo: “Bạch Dương cô giỏi lắm, còn thật sự là các cô. Các cô lại dám đối xử với tôi như vậy!”
Đáng chết, đây là bao tải gì, không ngờ cô ta làm thế nào cũng không thoát ra được!
“Sao tôi lại không dám chứ?” Bạch Dương cong môi lạnh lùng nói: “Cô dám hại tôi nhiều lần, sao tôi lại không dám đánh trả?”
“…” Cố Tử Yên nghẹn lời, nhưng rất nhanh lại kiêu căng phách lối: “Các cô làm thế, không sợ Kình Hiên biết sao?”
“Sao chúng tôi phải sợ anh ta biết? Anh ta là gì của tôi hả?” Bạch Dương trợn mắt.
Cố Tử Yên cười lạnh: “Cô lại cậy mạnh à? Chờ sau khi Kình Hiên biết cô đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ chỉ càng chán ghét cô hơn.”
“Vậy thì sao chứ?” Bạch Dương thản nhiên nói.
Lục Khởi còn bĩu môi: “Tôi nói này Cố Tử Yên, cô cảm thấy cô nói vậy có thể kích thích được bảo bối của chúng tôi sao? Chẳng lẽ cô còn tưởng bảo bối vẫn thích tên họ Phó kia? Tôi nói cho cô biết, bảo bối chẳng còn thích anh ta từ lâu rồi, cho nên bảo bối làm sao có thể để ý xem tên họ Phó kia có thái độ gì chứ.”
Cố Tử Yên nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi: “Không thể như vậy được!”