“Tại sao không thể?” Cố Tử Yên nhíu mày.
Bạch Dương cười khẽ: “Đầu tiên cô Cố nói chúng tôi đánh cô, nhưng có ai nhìn thấy không?”
Cố Tử Yên sửng sốt, sau đó cắn môi trả lời: “Không có.”
Trong biệt thự chỉ có bảy người bọn họ.
Lúc đó Phó Kình Hiên đang ở trong phòng ngủ, đầu bếp và nhân viên trường đua ngựa lại không có ở bên này, năm người Bạch Dương đánh một mình cô ta, đương nhiên là không có ai khác thấy.
“Tiếp theo, chúng tôi đánh cô bằng cái gì, đánh cô ở đâu?” Bạch Dương lại hỏi.
Cố Tử Yên siết chặt lòng bàn tay: “Các cô làm tôi hôn mê, dùng bao bố đưa tôi đến trường đua, tay đấm chân đá”
“Ồ, vậy thuốc mê đâu, bao bố đâu?”
Cố Tử Yên tức đến run người: “Vân tay sao có thể lưu lại trên da được.
“Đương nhiên rồi, cho nên cô không thể chứng minh là chúng tôi đánh cô được, nếu cô còn tiếp tục vu oan chúng tôi, chúng tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đấy”
Bạch Dương cười híp mắt nhìn cô ta.
Cố Tử Yên còn muốn nói gì đó nhưng bị Phó Kình Hiên kéo lại: “Được rồi Tử Yên, chúng ta về thôi.”
Cố Tử Yên khó tin trợn to mắt: “Về? Kình Hiên, em bị bọn họ ức hiếp mà cứ về như thế à?”
“Không về thì em có thể làm gì, em không thể lấy ra được chứng cứ gì mà không phải sao?” Phó Kình Hiên nhìn cô †a.
Thật ra anh cũng tin Tử Yên thật sự bị mấy người Bạch Dương đánh.
Nhưng bọn họ hành động không chút sơ hở, Tử Yên không có chứng cứ, dù biết kẻ đầu sỏ là ai cũng không thể đòi lại công bằng cho mình.
„. Cố Tử Yên im lặng, ngoan ngoãn đi theo Phó Kình Hiên.
Lúc gần đi, Phó Kình Hiên quay đầu, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt sâu thẳm.
Bạch Dương híp mắt, mím đôi môi đỏ.
Lục Khởi đi tới bên cạnh cô: “Bảo bối, em nói xem ánh mắt đó của anh ta là có ý gì?
Bạch Dương lắc đầu: “Em cũng không biết.”