Nghĩ vậy, Cố Tử Yên đột nhiên cười một tiếng: “Trợ lý Trương, anh có nước không?
Trên đường đến đây tôi hơi khát nước.”
“Có chứ, cô Cố đợi một lát, tôi đi chuẩn bị cho cô.” Trợ lý Trương nói xong bèn đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Trong phòng tiếp khách lúc này chỉ còn lại một mình Cố Tử Yên. Cố Tử Yên đứng dậy, cảnh giác liếc nhìn phía cửa, sau khi chắc chắn không có ai, cô ta hít sâu một hơi, đưa tay về phía tập tài liệu.
Không ngờ cô ta lại may mắn như thế, vừa lật một cái thì lật ngay được tập tài liệu của Bạch Dương.
Cố Tử Yên rút tập tài liệu của Bạch Dương ra, sau đó mở ra xem. Khi nhìn thấy nội dung bên trên, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên khó coi.
Mặc dù cô ta không hiểu chuyện kinh doanh lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta xem không hiểu một bản kế hoạch tốt hay kém.
Mà bản kế hoạch của Bạch Dương rõ ràng là tốt, tốt hơn nhiều so với bản kế hoạch cô ta nộp.
Thật khó tưởng tượng được, Bạch Dương vừa mới tiếp nhận Thiên Thịnh chưa đến hai tháng mà lại có thể viết ra một bản kế hoạch tốt như vậy.
Không, chắc chắn không phải là Bạch Dương viết, chắc chắn là cô ta tìm người viết hộ. Đúng vậy, chắc chắn là như thết Cố Tử Yên áp chế sự ghen ty trong lòng, kiên trì cho rằng Bạch Dương không có bản lĩnh này.
Nhưng cho dù bản kế hoạch này rốt cuộc do ai viết thì cũng không thể phủ định, khả năng bản kế hoạch này được Phó Kình Hiên nhìn trúng là rất cao.
Nghĩ đến việc Bạch Dương có thể lấy được slot hợp tác, còn nhà mình thì có thể sẽ bị bỏ qua, trong lòng Cố Tử Yên không thể nào chấp nhận được.
“Không được…” Cố Tử Yên cắn môi dưới, trong đầu lập tức hiện ra một chủ ý.
Chỉ thấy cô ta cùng lúc đặt bản kế hoạch của Bạch Dương và mình lên bàn, sau đó tháo móc khóa kim loại kẹp tài liệu bản kế hoạch ra, rồi nhanh chóng đánh tráo kẹp tài liệu hai bản kế hoạch bên trong, bởi vì bên trên kẹp tài liệu có dán tên.
Như vậy, bản kế hoạch của Bạch Dương biến thành của ba cô ta còn của ba cô ta thì biến thành của Bạch Dương.
Sau khi làm xong những việc này, Cố Tử Yên cong môi, cười.
Đột nhiên bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân.
Cố Tử Yên biết có lẽ là trợ lý Trương quay lại, trong mắt thấp thoáng tia hoảng loạn, sau đó nhanh chóng đóng tập tài liệu lại, rồi đặt hai bản kế hoạch trở lại vị trí ban nấy.
Sau đó, Cố Tử Yên lại vội vàng ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra giả vờ xem.
Trợ lý Trương đi vào: “Xin lỗi cô Cố, để cô đợi lâu rồi”
“Không sao.” Cố Tử Yên cười, trả lời.
Trợ lý Trương không hề phát hiện ra phòng tiếp khách có gì bất thường, chỉ đặt cà phê xuống trước mặt cô ta.
Cố Tử Yên vừa định bưng cốc cà phê lên uống một ngụm thì điện thoại đổ chuông.
“Ngại quá, tôi nghe điện thoại chút.” Cô †a khó xử mỉm cười, rồi lấy điện thoại ra: “Alo? Mạnh San, em ra ngoài rồi à?”
Mặt Cố Tử Yên đầy vui mừng.
Trợ lý Trương nhìn cô ta, hơi nhíu mày.
Mạnh San ra ngoài rồi ư?