Sau khi xem xong, anh ta không khỏi giật khóe môi: “Cái này… Có thể trước nay cô Bạch chưa từng tiếp xúc với loại năng lượng mới như này nên không hiểu lắm, cho nên mới viết thành như vậy…”
Lời này của anh ta vừa thốt ra, mi tâm đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên cũng coi như dãn ra không ít: “Để bản kế hoạch này ở lại chỗ tôi, còn lại cậu mang đi sàng lọc, cái nào không tốt thì cứ loại thẳng tay, còn cái nào tốt thì giữ lại, tôi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.”
“Tôi hiểu rồi” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó ôm mười chín tập tài liệu còn lại đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh ta còn không quên liếc nhìn bản kế hoạch của Bạch Dương.
Ban nãy Tổng Giám đốc Phó cũng đã nói: Cái nào không tốt thì cứ loại thẳng tay, thế thì bản kế hoạch này của cô Bạch theo lý mà nói cũng nên bị loại, thế nhưng Tổng Giám đốc lại giữ lại nó.
Xem ra Tổng Giám đốc vẫn cho cô Bạch một cơ hội, nói như vậy, tranh giành hợp tác lần này không phải cũng được sắp đặt hết rồi đấy chứ?
Trợ lý Trương không khỏi trợn mắt.
Hóa ra Tổng Giám đốc Phó cũng là một chân đạp hai thuyền.
Sau khi trợ lý Trương đi khỏi, Phó Kình Hiên lại mở tập tài liệu của Bạch Dương ra lần nữa, đồng thời cầm bút mực lên, bắt đầu sửa, đưa ra ý kiến lên trên.
Bạch Dương không hề biết mọi chuyện, lúc này cô đã lái xe đến biệt thự nhà họ Bạch.
Ngôi biệt thự nhà họ Bạch là căn nhà cưới do ba mẹ cô mua hơn hai mươi năm trước vào lúc cả hai kết hôn. Đây cũng là nơi cô lớn lên từ nhỏ, bên trong đầy ắp tiếng nói cười của cô.
Nhưng hai mươi năm trước, sau khi mẹ cô mất, ba cô cưới mẹ kế rồi sinh ra em gái thì mọi thứ đều thay đổi. Nơi này đã không còn là nhà, cũng không còn là bến đỗ của cô nữa, nó đã trở thành một nơi cô trở về chỉ để ăn cơm và ngủ nghỉ mà thôi.
Nhưng sáu năm trước, sau khi ba mất, mẹ kế dắt theo em gái và ôm toàn bộ tài sản trong nhà chạy trốn, cô lập tức đóng cửa căn biệt thự, không đến đây lần nào nữa.
Bây giờ, cô quay trở lại nơi này, căn biệt thự vẫn là căn biệt thự năm nào, nhưng lại có thêm cảm giác cảnh còn nhưng người đã mất.
Cô thở dài, lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.
Đột nhiên cô nhớ đến gì đó, đôi lông mày nhíu chặt lại, sau đó cô vội vàng lấy chìa khóa bà nội đưa cho mình ra.
“Lạ thật!” Bạch Dương rủ mắt nhìn hai chiếc chìa khóa trong tay.
Một chiếc là bà nội đưa cho cô, một chiếc là của cô.
Ngày đó, khi đưa chìa khóa cho cô, bà nội nói đây là chìa khóa nhà cũ nhà họ Bạch.
Thế nhưng chiếc chìa khóa này của cô cũng là chìa khóa nhà cũ nhà họ Bạch.
Nhưng rõ ràng hai chiếc chìa khóa này không hề giống nhau.
Ngày đó, khi nhận chìa khóa bà nội đưa, cô không hề nhớ ra mình cũng giữ lại chìa khóa nhà cũ, cho nên cũng không phát hiện ra chìa khóa bà nội đưa và chìa khóa của cô có gì khác nhau.
Sở dĩ cô mang theo chìa khóa nhà cũ trong tay mình là vì bên trên móc chìa khóa có thẻ gác cổng đi vào khu biệt thự này.
Xem ra, chiếc chìa khóa bà nội đưa cho cô hẳn là có vấn đề, hoặc là căn biệt thự đã đổi khóa, hoặc là chiếc đó dùng để mở một cánh cửa khác.
Nghĩ vậy, Bạch Dương bèn liếc nhìn cửa chính căn biệt thự. Cô đi qua đó, cuối cùng phát hiện khóa không hề bị đổi. Chiếc chìa khóa bà nội đưa cho cô có lẽ chính là dùng để mở cánh cửa khác, chỉ là không biết rốt cuộc là cánh cửa căn phòng nào.