Nhưng bà Cố tìm khắp trung tâm thương mại cũng không tìm được cô gái đeo dây chuyền và có đôi mắt giống mình kia.
Bà cố mất hồn mất vía quay lại tiệm DT.
Cửa hàng trưởng đưa một cốc nước ấm lên: “Bà Cố, bà tìm được không?”
Bà Cố mất mát lắc đầu: “Không tìm được.”
“Đừng nản chí, nếu người vẫn còn ở Hải Thành thì tin bà Cố nhất định có thể gặp được.” Cửa hàng trưởng cười an ủi.
Tuy rằng không biết cố gái bà Cố gọi là Mạn Tình kia có quan hệ gì với bà Cố.
Nhưng nhìn dáng vẻ quan tâm của bà Cố, nghĩ chắc quan hệ phải rất thân thiết.
“Cảm ơn.” Bà Cố hơi nhếch môi, sau đó lấy thẻ ra thanh toán, rồi cầm vòng tay vội vàng quay về nhà họ Cố.
“Ông xã!” Bà Cố vừa vào nhà là gọi †o luôn.
Cố Việt Bân đi từ trên tầng xuống: “Không phải em đến trung tâm thương mại à, sao về sớm thế?”
“Ông xã, Mạn Tình còn sống.” Bà Cố nhìn thấy Cố Việt Bân đi xuống thì kích động nói.
Cố Việt Bân suýt chút nữa là trượt chân: “Em nói cái gì?”
Ông ta đỡ lan can, khiếp sợ đối diện với bà Cố.
Bà Cố nắm chặt hai tay: ‘Mạn Tình còn sống, con gái cả của chúng ta còn sống.”
“Nói hươu nói vượn.” Cố Việt Bân nhíu mày, tiếp tục đi xuống: “Hay là em lại gặp phải lừa đảo rồi, mấy năm trước thường xuyên có kẻ lừa đảo nói con gái chúng ta còn sống, thực tế là để lừa tiền.”
“Lần này không giống, Mạn Tình cầm vòng cổ, chính là cái này…” Bà Cố vội vàng lấy dây chuyền trên cổ ra: “Mạn Tình cầm vòng cổ con gái tới DT hỏi thăm, Cửa hàng trưởng nói cho em biết, cô ấy còn nói mắt Mạn Tình rất giống mắt em, Việt Bân, trực giác của em nói cho em biết, cô bé mà Cửa hàng trưởng nói chính là Mạn Tình.”
Cố Việt Bân cũng ngây ra: “Nhưng cái này sao có khả năng, Mạn Tình bị Bạch Hạo dìm chết đuối, chúng ta đều thấy rõ mà”
“Là thấy, nhưng không phải sau đó cảnh sát nói với chúng ta không tìm được thi thể Mạn Tình à? Có lẽ lúc ấy Mạn Tình bị cuốn xuống sông nhưng không chết mà được người dưới hạ lưu vớt được, nếu không phải giải thích thế nào khi có một cô gái có đôi mắt giống em, còn cầm theo vòng cổ được.” Bà Cố nắm chặt dây chuyền.
Cố Việt Bâ đỡ trán: “Em để anh bình tĩnh đã”
“Ba, me, hai người đang nói gì vậy?” Lúc này, Cố Tử Yên cũng đi xuống, nhìn thấy dáng vẻ khác thường của bà Cố và Cố Việt Bân thì không khỏi tòm ò.
Bà Cố giữ chặt tay Cố Tử Yên: “Tử Yên, chị của con không chết, con bé còn sống.”
“Cái gì?” Thoạt đầu, Cố Tử Yên hơi sửng sốt, sau đó trợn to mắt: “Mẹ, mẹ nói là chị Mạn Tình không chết á?”
“Phải, con bé không chết, con bé đang ở ngay tại Giang Thành.” Bà Cố vui vẻ gật đầu liên tục.
Cố Tử Yên cụp mắt, trong mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.
Cố Mạn Tình thế mà lại không chết, thật đúng là làm kẻ khác kinh ngạc.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ vui mừng của mẹ, giống như chuẩn bị đón Cố Mạn Tình về, nếu thật sự như vậy, sau này trong mắt mẹ chỉ có Cố Mạn Tình, sao còn có sự tồn tại của mình được.