Anh ta không đắc tội Trình Minh Viễn chứ?
Trình Minh Viễn sao lại dùng ánh mắt thù địch nhìn anh ta vậy?
“Thần kinh!” Lục Khởi không nghĩ ra, liếc mắt, lẩm bẩm một tiếng, đi tới phòng làm việc của Bạch Dương.
“Bé cưng.” Lục Khởi đẩy cửa đi vào.
Bạch Dương đang xử lý tài liệu, nghe thấy giọng anh ta, ngẩng đầu nhìn: “Sao anh tới đây? Chuyện công ty anh xong chưa?”
Từ khi Thiên Thịnh vào nề nếp, Lục Khởi ít khi qua bên này.
Dẫu sao công ty của anh, cũng cần anh về trông coi.
“Hôm nay không có việc gì, anh tới tặng đồ cho em, mẹ anh làm sườn kho, biết em thích ăn, bảo anh mang một ít tới.” Lục Khởi giơ thùng giữ ấm trong tay lên.
Bạch Dương ánh mắt sáng lên: “Sườn kho à, lâu lắm chưa ăn, cảm ơn bác gái nhiều.”
“Mau nếm thử, để lát nữa bị nguội.” Lục Khởi để thùng giữ ấm lên bàn làm việc của cô, sau đó mở ra.
Mới vừa mở ra, một mùi thơm đậm đà tràn ngập ở trong không khí.
Bạch Dương ngửi thấy mùi này, nụ cười trên mặt cứng đờ. Sau đó với mắt bình thường cũng thấy mặt cô trắng đi nhanh, đẩy ghế ra đứng lên, chạy về phòng vệ sinh.
“Chuyện gì xảy ra?” Lục Khởi bối rối vì hành động này của cô, cho đến khi nghe tiếng cô ói mới kịp phản ứng, vội vàng buông cái đĩa trong tay xuống, đi vào phòng vệ sinh.
Mới vừa tới cửa phòng, Lục Khởi thấy Bạch Dương xanh xao ở bồn rửa mặt, khom người, ói tối mặt mũi.
“Bé cưng, em sao thế?” Lục Khởi chau mày, mặt tràn đầy lo lắng.
Bạch Dương điều chỉnh hô hấp một chút, hơi nhắm mắt lại, tựa vào vách tường cạnh bồn rửa mặt, lúc này mới yếu ớt trả lời: ‘Em không sao.”
“Thế này còn bảo không sao, em cũng ói mệt lả rồi, em xem mặt em trắng cả đi, không được, anh gọi bác sĩ tới.” Vừa nói, Lục Khởi lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại.
Bạch Dương mở mắt ra, đưa tay đè điện thoại anh xuống: “Khởi, không cần, em không bị bệnh.”
“Không phải bị bệnh?” Lục Khởi đầu đầy mê mang nhìn cô: “Vậy em là.. “
Bạch Dương thở dài: “Chuyện cho tới bây giờ, em cũng không lừa dối anh, dù sao sớm muộn anh cũng phải biết, em mang thai.” . Ngôn Tình Sủng
“À, mang thai, anh còn tưởng rằng.. “
Nói tới chỗ này, Lục Khởi đột nhiên thấy không đúng, mắt trợn to, giọng cao hơn: “Cái gì, em mang thai?”
Bạch Dương gật đầu một cái, ừ một tiếng.
Lục Khởi ngẩn người, hồi lâu mới lên tiếng, khàn khàn hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Gần hai tháng.” Bạch Dương cụp mắt trả lời.
Hai tháng…
Đó không phải vừa đúng hôm ly dị Phó Kình Hiên?
Yết hầu của Lục Khởi di chuyển một chút, giọng có hơi chua xót: ‘Là của Phó Kình Hiên đúng không?”
“Chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Bạch Dương tạm thời không trả lời.
Lục Khởi gật đầu, đỡ cô đi ra ngoài.