“Hả?” Lục Khởi kinh ngạc cụp mắt: “Hóa ra chính là anh ta.”
Bạch Dương ừ một tiếng: “Không sai, cho nên đêm đó thật ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Hừ, coi như là ngoài ý muốn, nhưng anh ta bắt nạt em là thật, không được, anh phải đi tìm Trình Minh Viễn, hỏi rõ người đàn ông đó là ai, phải giữ anh ta lại chịu trách nhiệm.” Lục Khởi giận đùng đùng đi ra cửa, Bạch Dương cản cũng không cản được.
Người bên ngoài văn phòng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, đôi mắt chuyển động, sau đó lập tức xoay người, nhanh chóng đi về phía cầu thang an toàn.
Chờ hai phút trôi qua, người kia nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, lúc này mới lại đi ra khỏi cầu thang an toàn, nhìn văn phòng của Bạch Dương, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại gọi đi.
Tập đoàn Phó Thị, trợ lý Trương đứng ở bên cạnh bàn làm việc của Phó Kình Hiên sắp xếp tài liệu, nghe thấy tiếng di động kêu, dừng động tác trong tay: “Tổng giám đốc Phó, tôi nhận điện thoại.”
Ngón tay Phó Kình Hiên đang đánh trên bàn phím, nghe thấy lời của anh ta, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng.
Nhận được sự cho phép, trợ lý Trương lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, ánh mắt lóe sáng: “Tổng giám đốc Phó, là Tiểu Lý”
“Ai?” Phó Kình Hiên nhíu mày, nhất thời không nhớ ra là ai.
Trợ lý Trương nhắc nhở: “Chính là trợ lý của Thiên Thịnh mà chúng ta mua chuộc lần trước, trợ lý này thường xuyên đến văn phòng của cô Bạch đưa tài liệu, vì vậy chúng ta mua chuộc anh ta, để anh ta chú ý đến tin tức về đứa bé trong bụng cô Bạch, trước đó anh ta vẫn luôn không gọi điện đến, bây giờ lại gọi điện đến, chắc là có tin tức về đứa bé trong bụng cô Bạch.”
Nghe nói như vậy, Phó Kình Hiên lập tức ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo vội vàng không chút che giấu: “Nhận đi”
“Vâng.” Trợ lý Trương lên tiếng, sau đó nhận điện thoại.
“Trợ lý Trương.” Bên kia điện thoại, Tiểu Lý khách khí lên tiếng chào hỏi.
Trợ lý Trương vung tay nói: “Được rồi, mau nói, có phải có tin tức về chuyện cô Bạch mang thai?”
“Anh đoán không sai, vừa rồi tôi đến đưa tài liệu, ở ngoài cửa nghe thấy Tổng giám đốc Bạch và Tổng giám đốc Lục nói chuyện mang thai.”
Trợ lý Trương đẩy gọng kính: “Tổng giám đốc Phó, xem ra Tổng giám đốc Lục đã biết chuyện cô Bạch mang thai.”
Phó Kình Hiên lên tiếng: “Hỏi anh ta, có nghe thấy chuyện đứa bé có phải là con của Lục Khởi hay không.”
Trợ lý Trương gật đầu, chuyển lại lời của anh qua điện thoại.
Rất nhanh Tiểu Lý bên kia điện thoại đã trả lời: “Không phải của Tổng giám đốc Lục, tôi nghe thấy Tổng giám đốc Bạch nói, đứa bé trong bụng Tổng giám đốc Bạch là của cô ấy và một người đàn ông tình cờ phát sinh quan hệ trong đêm sinh nhật Tổng giám đốc Lục mà mang thai.”
Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Trợ lý Trương lập tức nói lại lời này cho Phó Kình Hiên nghe.
Phó Kình Hiên nghe xong, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong lòng trào dâng sóng †o gió lớn.
Là của anh!
Đứa bé trong bụng Bạch Dương là của anh!
Phó Kình Hiên siết chặt nắm tay.
Có lẽ là tin tức này quá mức rung động, anh siết rất chặt, chặt đến mức nắm tay còn hơi run rẩy.
Trợ lý Trương nhìn thấy vậy, cũng hiểu rõ là cái gì, nuốt nước miếng, áp chế khiếp sợ trong lòng, nói với bên kia điện thoại: “Tôi biết rồi, sau này không cần tiếp tục nhìn…”