Tống Vy đặt ly xuống: “Rất đơn giản thôi, hôm trước tôi mua thuốc ngủ, bỏ hai viên vào ly của Hạo Tuấn. Lợi dụng lúc anh ấy không thể tỉnh táo, hỏi anh ấy chỗ ông nội Đường có khả năng giấu đồ nhất, hoặc là, nơi để ý nhất hay nơi muốn đến nhất.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Đường Hạo Minh híp mắt.
Tống Vy khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một tờ giấy từ trong túi xách, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Đường Hạo Minh: “Trên này là địa chỉ tôi hỏi được, mấy cái trước là chỗ có khả năng giấu đồ nhất, nhưng mà tôi cảm thấy xác suất không lớn lắm.”
“Là sao?” Đường Hạo Minh nhìn địa chỉ trên cùng.
Tống Vy chậm rãi lên tiếng: “Bởi vì hơi đơn giản quá, chỉ cần hiểu biết đôi chút về ông nội Đường là có thể nghĩ đến. Tôi nghĩ giám đốc Đường chắc chắn đã đến xem qua mấy chỗ này rồi phải không?”
Đường Hạo Minh mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng.
Tống Vy thấy vậy, thầm nghĩ quả đúng như thế, sau đó lại chỉ vào mấy địa chỉ bên dưới: “Còn lại mấy cái này là nơi ông nội Đường muốn đi nhất. Di chúc có khả năng sẽ ở mấy địa điểm này. Bởi vì người nào cũng có những chấp niệm của riêng mình, nếu một người không giấu đồ ở nơi thường xuyên để đồ, thì phải là nơi người đó muốn đến nhất.”
Nghe Tống Vy nói như vậy, nét mặt của Đường Hạo Minh trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Đúng vậy, đặt mình vào đó tự hỏi xem, nếu là bản thân anh ta, anh ta đúng là có thể làm như vậy.
Có điều suy cho cùng, nơi nào trong số những chỗ này mới là thật?
Thấy dáng vẻ cân nhắc rồi dán mắt vào mấy địa chỉ đó của Đường Hạo Minh, khóe miệng của Tống Vy cong lên, giống như vô ý nhắc nhở một câu: “Nghe nói nước Lãng Mạn là nơi mà ông nội Đường và bà nội Đường quen nhau, có khả năng ở đó hay không?”
Đồng tử của Đường Hạo Minh co rụt lại, đột nhiên kích động siết chặt ly rượu.
Đúng vậy, nước Lãng Mạn là nơi mà ông bà nội quen biết rồi yêu nhau. Sau khi chú hai và thím hai qua đời, ông nội vẫn hay cầm ảnh của bà nội, nói với bà nội rằng đã không dạy dỗ gia đình họ đến nơi đến chốn.
Mà bản di chúc kia là thứ quyết định sự sống chết tồn vong của cả nhà bọn họ, cho nên đúng là có khả năng ông nội đã giấu di chúc ở nước Lãng Mạn đã mấy chục năm chưa từng đến.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Minh đè nén cảm xúc hưng phấn xuống đáy lòng, nhìn Tống Vy cười: “Vy Vy thật đúng là phúc tinh của tôi đấy.”
Tống Vy cụp mắt: “Tôi cũng không phải là phúc tinh, tôi chỉ hy vọng sau này giám đốc Đường đừng đe dọa tôi nữa. Chính anh đã nói, chỉ cần tôi giúp anh lấy được tin tức của di chúc, coi như đã trả lại ân tình anh cứu Hải Dương rồi.”
“Đúng là tôi đã nói như vậy, nhưng mà…”
Đường Hạo Minh đột nhiên đứng lên, vòng qua bàn trà đi đến trước mặt Tống Vy. Sau đó, trong ánh mắt cảnh giác của Tống Vy, một tay nắm cằm cô, cúi người đè cô lên sô pha.
Tư thế thân mật mờ ám như vậy khiến cả người Tống Vy đều cứng đờ, ánh mắt trợn to. Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại, dùng sức muốn đẩy anh ta ra.
“Buông tôi ra! Anh đứng lên đi, Đường Hạo Minh! Tôi là em dâu của anh. Anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Tống Vy mặt đỏ tía tai quát lên.
Cô đã hoàn toàn bị chọc giận rồi.
Cô thật sự không ngờ người đàn ông này lại trơ tráo như vậy, còn làm ra hành vi này với cô.
Đường Hạo Minh như không cảm nhận thấy nắm đấm của người phụ nữ đấm vào trước ngực mình, cúi đầu, cười ma quái nhìn người phụ nữ dưới thân.
Gương mặt người phụ nữ đỏ bừng, ánh mắt cũng mở to, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và nhục nhã.