Trong ảnh là một sợi dây chuyền, giống hệt sợi dây chuyền trong tay Bạch Dương.
Quả nhiên, sợi dây chuyền con gái được nhắc tới trong tin tức là chỉ sợi dây chuyền †rong tay Bạch Dương, mà hình ảnh trong đó chắc hẳn là sợi dây chuyền của bà Cố.
Nhưng mà cũng lạ thật, đối với nhà họ Cố mà nói, sợi dây chuyền trong tay Bạch Dương chẳng phải đã nên biến mất cùng cái chết của Cố Mạn Tình từ hơn hai mươi năm trước rồi sao, họ vốn không biết dây chuyền bị Bạch Hạo giữ lại, cho nên tại sao nhà họ Gố lại còn muốn tìm sợi dây chuyền đó chứ?
Hơn nữa lại còn là tìm khi mà Bạch Dương vừa mới có được sợi dây chuyền kia, ngoài ra còn có một điểm lạ lùng khác, chính là trong tin tức nói rằng, tìm kiếm cô gái sở hữu sợi dây chuyền của con gái.
Nói cách khác, điều mà nhà họ Cố thật sự cần tìm là một cô gái, chứ không phải sợi dây chuyền.
“Điều tra một chút xem tại sao nhà họ Cố lại muốn tìm cô gái sở hữu sợi dây chuyền” Ngón tay Phó Kình Hiên gõ vào khóa xe, thấp giọng dặn dò.
Chắc chắn là nhà họ Cố đang tìm Bạch Dương.
Chỉ là nhà họ Cố không biết mà thôi.
“Vâng.’ Trợ lý Trương gật đầu lên tiếng trả lời.
Phó Kình Hiên cúi đầu, tay đưa ra lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đi.
Tập đoàn Thiên Thịnh.
Bạch Dương đang sửa chữa một tập tài liệu rất rắc rối, đang sửa đến đoạn mấu chốt thì điện thoại vang lên, hoàn toàn cắt ngang suy nghĩ của cô.
Cho nên Bạch Dương cũng không nhìn số điện thoại gọi đến mà cầm luôn điện thoại đặt lên cạnh tai: “Ai đấy?”
Nghe được giọng nói không kiên nhẫn của cô, Phó Kình Hiên yên lặng.
Ngay cả nghe điện thoại của anh mà cô cũng không vui sao?
“Không nói thì tôi cúp máy.” Bạch Dương thấy bên kia điện thoại mãi không lên tiếng thì nhíu mày, lại nói như vậy.
Phó Kình Hiên nhấp môi dưới, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Là tôi.”
Bạch Dương nghe ra giọng anh thì hơi sửng sốt, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt nhìn thoáng qua, thấy thật sự đúng là số điện thoại của Phó Kình Hiên, lại đưa điện thoại tới cạnh tai, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Phó à, có chuyện gì sao?”
“Cô đã xem tin tức mà tập đoàn Tam Thịnh mới đăng chưa?” Phó Kình Hiên hỏi Cô.
“Tin tức?” Bạch Dương ngơ ngác: “Tin tức gì?”
Xem ra là vẫn chưa xem.
Vậy anh thế này có tính là người đầu tiên nói cho cô biết không?
Mang theo chút vui mừng nho nhỏ, Phó Kình Hiên hắng giọng ho một tiếng: “Nhà họ Cố đang tìm người sở hữu sợi dây chuyền của con gái, cũng chính là cô.”
“Cái gì? Nhà họ Cố đang tìm tôi?” Bạch Dương nắm chặt cây bút máy trong tay.
Phó Kình Hiên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà họ không biết người họ đang tìm là cô, bởi vì họ không biết dây chuyền của con gái đang ở trong tay cô.”
“Chờ một chút, tôi xem qua đã.” Bạch Dương bỏ bút máy xuống, kẹp điện thoại lên vai, sau đó gõ bàn phím.